"Phịch". " Này thì Hoàng Khánh Nam nài"- cô phi một mũi tên vô mũi anh .
"Phịch". "Này thì .... này thì...."- cô cứ thế mà phi hết đống phi tiêu lên bức tranh không tội lỗi đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên bài hát quen thuộc cô mới dừng .
"Hồng à, đợi tao mặc quần áo rồi ra chỗ cũ đợi nhá" - nói xong chưa kịp để nó nói thì cô cúp máy luôn và chạy vào nhà vệ sinh.
Như mọi ngày, cô vẫn diện một bộ đồ cá tính và mang thêm ít tiền dính túi. Quên luôn nhắc anh Nam và phi thẳng đến chỗ gốc cây hôm nào... ( Bắp: quên mới lạ, cố ý thì có).
-----------------------
" Vừa nãy tao gọi cho mày mà mày không để tao nói hả con kia"- nó thấy cô bước đến thì dồn sức trách mắng.
" Thì cũng chỉ là chuyện dặn tao ra thôi, cho mày nói nữa làm chi cho mệt tai"- cô vừa ngoáy cái tai vừa nói.
"Không phải mà là....mà là..."- nói đến đay tự dưng mặt nó đỏ lên và có chút ngượng ngùng .
Đôi mắt cô híp lại tia đến người nó. Hôm nay nó mặc chiếc áo thun trắng khoác bên ngoài chiếc áo choàng đến tận đầu gối và chiếc quần jean ngắn. Linh cảm có chuyện gì đó, cô rò xét nó :" Hôm nay mày mặc đồ đẹp, có chuyện gì nói đi"
Người nó cứng đờ lại, mặt càng đỏ thêm , cố gắng mãi mới nói ra được :" Hôm nay mày với tao đi chơi có cả anh Kiệt nữa".
"Hả??? Mày nói cái gì? Sao lại để người khác đi chơi cùng với chúng ta"-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774604/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.