edit: tuyền xù Vẫn như cũ là đầu váng mắt hoa, nhất là loại truyền tống trận di động này, so sánh với truyền tống không gian lại càng không ổn định, cho nên sau khi Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi ra khỏi truyền tống trận, hai người đều chạy đến một bên ói ra. "Sư phó, ngươi thế nào?" Hạ Hầu Thanh Đế cầm một bình nước đi ra, để Độc Cô Thiên Diệp súc miệng, thấy sắc mặt của Độc Cô Thiên Diệp, thân thiết hỏi. Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy nước thủy súc mạnh vài cái trong miệng, sau đó phun ra, nói: "Cũng tạm." Hạ Hầu Thanh Đế lại cầm một cái đưa cho Giản Ước Chi, nhìn hắn ói còn lợi hại hơn Độc Cô Thiên Diệp, biết vì sao hắn lại không đi xa nhà rồi. Nếu là hắn, khẳng định cũng không muốn đi truyền tống trận! "Cha, bộ dạng này của sư phó, hiện tại không thể so với sư huynh." Hạ Hầu Thanh Đế nhìn Hạ Hầu Thuần nói. Hạ Hầu Thuần nhìn bộ dáng suy yếu của hai người, nói: "Vậy con dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, vào hôm sau dẫn đi tới phòng luyện đan trước tiên." Sau đó mang theo Tiêu Uyển Uyển rời đi. Độc Cô Thiên Diệp chờ mình tốt lên một chút mới quan sát chỗ mình đang đứng, không nghĩ tới truyền tống trận trực tiếp đưa bọn họ tới phía sau núi Luyện Đan Sư Tông Môn. Đứng ở trên núi nhìn xuống có thể nhìn thấy được toàn cảnh Luyện Đan Sư Tông Môn phía dưới núi. Đại môn nguy nga, phòng ở san sát nối tiếp nhau, còn có mặc cùng một màu y phục, nhìn xuống là thấy ở mỗi sân đều có người hớn hở đi nhanh. (nguy nga ~ sừng sững, cao ngất, đồ sộ) "Sư phó, ta đã an bài cho các ngươi một sân, các ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt trước." Hạ Hầu Thanh Đế nói. Hai người gật gật đầu, đi theo Hạ Hầu Thanh Đế cùng nhau xuống núi. Hắn an bài cho hai người một sân độc lập, vừa vặn cách sân của hắn cũng không xa. "Các ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước, ngày mai ta lại đến gặp các ngươi." Hạ Hầu Thanh Đế nói xong liền đi trở về, hắn muốn đi hỏi một chút nguyên nhân mà Hạ Hầu Thuần làm như vậy. Trước đó hắn rất kích động, không có nghĩ tới mức độ sâu hơn, hiện tại trở về, mới cảm thấy phụ thân làm như vậy là có thâm ý khác. Nếu chỉ là vì làm hắn bỏ đi quan hệ sư trò với Độc Cô Thiên Diệp, hoàn toàn không cần bảo nàng tới Luyện Đan Sư Tông Môn! Độc Cô Thiên Diệp đưa cho Giản Ước Chi một viên đan dược làm tinh thần thanh tỉnh, chính mình cũng uống một viên, sau đó hai người đều tự tìm một gian phòng để ngủ. Vừa ngủ là ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau. Hạ Hầu Thanh Đế tách khỏi Độc Cô Thiên Diệp bọn họ liền mang theo nghi vấn đi tới sân của Hạ Hầu Thuần, còn chưa gõ cửa liền nghe được giọng nói từ bên trong truyền ra, để hắn đi vào. Hạ Hầu Thanh Đế đi vào, thấy bên trong chỉ có một mình Hạ Hầu Thuần, hỏi: "Mẫu thân đâu?" "Biết con sẽ đến, cố ý để nàng rời khỏi rồi." Hạ Hầu Thuần vốn đang đưa lưng về phía cửa, nghe được giọng nói của Hạ Hầu Thanh Đế chuyển lại đây, nói: "Ta biết con muốn hỏi cái gì. Con muốn hỏi vì sao ta muốn dẫn nàng trở về đúng không?" Hạ Hầu Thanh Đế gật gật đầu. "Chờ đại sư huynh con đến đây, ta sẽ nói hết." Hạ Hầu Thuần nói xong liền không mở miệng nữa, Hạ Hầu Thanh Đế ngồi xuống ở một cái ghế gần đó. Chỉ chốc lát sau, một nam tử toàn thân trường sam màu trắng đi đến. Hành lễ với với Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế, nói: "Sư phó, người kêu đệ tử đến có phân phó gì?" Hạ Hầu Thuần phất tay để Hạ Minh ngồi xuống, nói: "Sư phó mà Thanh Đế nhận ở mặt biên thấp đến đây, ta có chuyện cho ngươi đi làm... ." Hạ Hầu Thuần nói ra một chút ước định cùng Độc Cô Thiên Diệp, sau đó nói với Hạ Minh: "Vào hôm sau ngươi cần phải để nàng lộ ra bản lĩnh của mình." "Nhưng sư phó, vì sao phải làm vậy?" Hạ Minh hỏi. Hạ Hầu Thuần trầm mặc trong chốc lát, nói: "Hai người các ngươi là quản lý và trụ cột của Luyện Đan Sư Tông Môn sau này, có một số việc cũng nên cho các ngươi biết. Các ngươi đi theo ta." Hạ Hầu Thuần mang theo hai người vào đại sảnh, trên một cây cột gõ nhẹ ba lần, bình phong phía sau chủ vị từ từ lui ra hai bên. Hạ Hầu Thuần lấy một viên Minh Châu ra để chiếu sáng, liếc mắt ra hiệu với hai người, hai người đờ đẫn đi theo, đi cùng hắn vào trong. Bọn họ đi vào trong, đi tới một gian phòng bằng đá, Hạ Hầu Thuần đánh ra bốn đạo linh lực vào bốn phía, đốt lên đèn ở bốn góc trên vách tường. Theo độ sáng ngày càng sáng lên trong phòng, lộ ra một đại đỉnh tứ tứ phương phương ở giữa. "Cha, đây không phải là dấu hiệu Tông Môn chúng ta đó sao, sao cha lại mang bọn con tới đây?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi. "Biết đây là cái gì không?" Hạ Hầu Thuần hỏi. "Thần Nông Đỉnh." Hạ Minh đáp. Hạ Hầu Thuần lắc đầu, đưa tay ra sờ cái đỉnh này, nói: "Đây không phải là Thần Nông Đỉnh!" Thấy ánh mắt hoảng hốt của hai người, Hạ Hầu Thuần nói: "Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta là do chủ nhân của Thần Nông Đỉnh một tay sáng lập, cho nên Thần Nông Đỉnh là dấu hiệu của Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta, cũng là vật chúng ta phải canh giữ. Nhưng sau này Thần Nông Đỉnh biến mất, Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta duy trì một đoạn thời gian phồn thịnh sau đó liền bắt đầu suy sụp dần. Tông Môn vẫn truyền lại một sứ mệnh, chính là tìm Thần Nông Đỉnh, quay lại huy hoàng ngày xưa!" Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh nhìn nhau một chút, bọn họ cũng không biết Thần Nông Đỉnh này là giả, cũng không biết bọn họ có một sứ mệnh như vậy! "Đây là chuyện mà các đời Tông chủ mới biết được, từ bọn họ truyền miệng truyền dạy, nếu không phải do tình huống hiện tại đặc thù, ta cũng sẽ không nói việc này với các ngươi." Hạ Hầu Thuần nói. "Nhưng cha, việc này thì có quan hệ gì với sư phó con? Chẳng lẽ cha hoài nghi nàng có Thần Nông Đỉnh?" Hạ Hầu Thanh Đế nghĩ mục đích mà cha dẫn bọn hắn tới nơi này. Hạ Hầu Thuần gật gật đầu. "Sao sư phó lại cho rằng nàng là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh?" Hạ Minh khó hiểu. "Bởi vì nàng có thể luyện chế đan dược cực phẩm, hơn nữa tuổi còn trẻ cũng đã là Luyện Đan Sư Thập Nhất Phẩm rồi." Hạ Hầu Thuần nói. "Có lẽ sư phó của nàng cũng là người từ Tông Môn chúng ta đi ra ngoài, sư phó dạy nàng đâu?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi. Dù sao người từ Tông Môn đi ra ngoài cũng không ít, tính tới khả năng này là vô cùng lớn. Hạ Hầu Thuần lắc đầu, nói: "Các ngươi đều biết, mỗi một người từng tiến vào Tông Môn đều sẽ được ta mang đến đây." Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh gật gật đầu, bọn họ là gia sinh, không phải bên ngoài vào, nhưng vẫn biết là có chuyện này. Thấy hai người gật đầu, Hạ Hầu Thuần nói tiếp: "Ta dẫn bọn họ tiến vào, một là vì tế bái Thần Nông Dỉnh, còn một nữa chính là để bọn họ hướng về phía Thần Nông Đỉnh thề, sau khi rời khỏi dù có thu đồ đệ, cũng không thể để lộ ra phương pháp luyện chế đan dược cực phẩm. Cho nên người bên ngoài là không thể học tập được phương pháp luyện chế đan dược cực phẩm. Hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ như vậy mà đã có thể luyện chế được đan dược Thập Nhất Phẩm, đây cũng không phải là thiên tài bình thường có thể làm được. Nàng hẳn là nhận được truyền thừa của Thần Nông Đỉnh nên mới có thể như thế." "Nếu nàng thật là truyền nhân của Thần Nông Đỉnh, vì sao sư phó muốn ta thi đấu với nàng chứ?" Hạ Minh hỏi. "Đó chẳng qua là một cái cớ để ta mang nàng tới đây mà thôi, đồng thời cũng vì nghiệm chứng nàng có phải là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh không. Nếu thủ pháp của nàng và chúng ta giống nhau, thậm chí là tinh mỹ chuẩn xác hơn chúng ta." Hạ Hầu Thuần nói. Hiểu rõ chân tướng của sự tình, bọn họ rời khỏi gian phòng bằng đá. Hạ Hầu Thuần nhìn Thần Nông Đỉnh giả trong phòng kia cầu khẩn, chờ Đỉnh thật trở về, nó liền có thể thành công lui về rồi ... Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi hai người choáng váng vì truyền tống trận tỉnh lại, Hạ Hầu Thanh Đế tới đây xem bọn họ. Sau khi biết Độc Cô Thiên Diệp có thể là truyền nhân của Thần Nông Đỉnh, ánh mắt Hạ Hầu Thanh Đế nhìn nàng không tự giác sẽ mang theo một chút phục tùng. Chủ nhân của Thần Nông Đỉnh chính là chủ nhân của Luyện Đan Sư Tông Môn! Đây là điều thứ nhất trong môn quy của Luyện Đan Sư Tông Môn. Độc Cô Thiên Diệp làm cơm trưa cho bọn hắn, lúc ăn cơm cảm giác được Hạ Hầu Thanh Đế là lạ, hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao vậy?" Hạ Hầu Thanh Đế lắc đầu, nói: "Không có gì, ta nói cho ngươi một chút về sư huynh kia của ta. Vài năm trước hắn đã có thể luyện chế đan dược cao cấp Thập Nhất Phẩm, hiện tại hẳn là đã đột phá cực phẩm, cho nên sư phó, ngươi nhất định phải dùng hết toàn lực! Ta có thể bái ngươi làm sư phó hay không thì toàn bộ dựa vào ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Hạ Hầu Thanh Đế một cái, rõ ràng là hắn nhất định phải bái sư, hiện tại làm giống như nàng nhất định phải thu hắn làm đồ đệ! Sáng sớm hôm sau Hạ Hầu Thanh Đế liền mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi đi tới phòng luyện đan thứ nhất, lúc đi Hạ Hầu Thuần và Hạ Minh đã chờ ở đó rồi. Độc Cô Thiên Diệp thấy bọn họ tích cực như vậy, nghi ngờ trong lòng lại nhiều hơn. "Đến rồi. Vậy bắt đầu đi." Hạ Hầu Thuần nhìn hai người nói. Đan lô và dược liệu ở phòng luyện đan thứ nhất đều được chuẩn bị tốt, sau khi Hạ Minh nhận được mệnh lệnh của Hạ Hầu Thuần thì chắp tay chào hỏi với Độc Cô Thiên Diệp, rồi tự mình đi lựa chọn dược liệu. Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn lựa chọn dược liệu, lại nhìn nhìn vẻ chờ mong trên mặt Hạ Hầu Thanh Đế, thở dài, biết hôm nay nhất định phải bày ra bản lĩnh của mình. Cầm một ít dược liệu ở trong kho dược liệu, sau đó tự mình lại thêm một ít dược liệu, ở bên cạnh Hạ Minh khai lô luyện đan. Không thể không nói, Hạ Minh quả thật là có chút bản lĩnh, bất luận là hắn tinh chế dược liệu hay là khống chế ngọn lửa đều vô cùng tinh chuẩn, không có lãng phí một chút tinh hoa nào, cũng không để thừa một chút tạp chất, lúc ngọn lửa trở nên mạnh hơn, lúc ngọn lửa từ từ hơ hơ chính là ngọn lửa nhỏ, toàn bộ quá trình cũng giống như là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hơn nữa khí chất trích tiên của hắn, nhìn qua cũng là cảnh đẹp ý vui! Độc Cô Thiên Diệp chú ý tới một vài động tác của Hạ Minh, khẳng định hắn có thể luyện chế đan dược Thập Nhất Phẩm, nhưng có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm hay không thì vẫn phải nhìn thủ pháp kết đan của hắn. Hạ Hầu Thuần vẫn luôn chú ý tới Độc Cô Thiên Diệp, từ lúc nàng bắt đầu lấy ra dược liệu, hắn liền bắt đầu kích động. Đến lúc Độc Cô Thiên Diệp kết đan, Hạ Hầu Thuần đã nói không ra lời. Hai người luyện chế cũng không phải là đan dược cực kỳ phức tạp, hơn nữa đều rất quen thuộc với đan dược Thập Nhất Phẩm, cho nên thời gian tiêu phí cũng không dài, hơn nữa gần như là hoàn thành cùng một lúc. Nhưng cuối cùng lúc trải qua đan kiếp, đan dược của Độc Cô Thiên Diệp vẫn nhiều hơn Hạ Minh một đạo đan lôi thứ nhất, lần lượt trải qua hai đạo! Chờ đan kiếp tản đi, sau đó hai người đặt đan dược trên bàn. Hai người đều luyện chế đan dược cực phẩm Thập Nhất Phẩm, nhưng bởi vì đan dược của Độc Cô Thiên Diệp đã trải qua hai đạo đan lôi, cho nên thắng Hạ Minh một bậc. "Vậy, đây là tính ta thắng sao?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế đang ngẩn người, hỏi. "Ngươi thắng!" Hạ Hầu Thuần tuyên bố kết quả, sau đó đột nhiên quỳ xuống trước mặt Độc Cô Thiên Diệp. Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh vừa thấy, đi tới phía sau Hạ Hầu Thuần, cũng quỳ xuống trước mặt Độc Cô Thiên Diệp. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng, nói: "Cho dù ta thắng các ngươi cũng không cần phản ứng như vậy chứ? !" Hạ Hầu Thuần ngẩng đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tông chủ Luyện Đan Sư Tông Môn đời thứ ba ngàn bốn trăm bảy mươi sáu bái kiến tiểu chủ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]