Độc Cô Thiên Diệp kích động nhìn sương mù dày đặc ở bụng mình bay ra chậm rãi ngưng tụ thành một tiểu oa nhi, giống như đúc oa nhi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy trong ảo cảnh của Giáng Vực.
"Đản Đản, ngươi có thể ra ngoài ?" Độc Cô Thiên Diệp ôm cổ Đản Đản, hôn một cái trên mặ mềm mại của hắn.
Đản Đản ghét bỏ dùng tay nhỏ bé lau lau, nói: "Bẩn muốn chết, đều là nước miếng ! Còn có, nam nữ thụ thụ bất thân, ta không phải người tùy tiện ai cũng có thể hôn !"
"Hắc hắc." Độc Cô Thiên Diệp mặc kệ thái độ của Đản Đản, vẫn ôm hắn thật chặt như cũ, lại hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa, "Sao ngươi đi ra được?"
"Ngươi đến thần cấp, tự nhiên ta có thể đi ra." Đản Đản thản nhiên nói. Tuy mặt ngoài thoạt nhìn vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng hắn thì rất kích động, hắn đã muốn không nhớ rõ bao nhiêu năm mình không ra ngoài được.
Độc Cô Thiên Diệp mang theo Đản Đản vào Luyện Yêu Hồ, bọn Tiểu Hỏa nhìn thấy Đản Đản cũng vô cùng cao hứng.
"Đản Đản ca ca, cuối cùng huynh cũng đi ra ." Tiểu Hỏa hưng phấn mà ôm Đản Đản, trong nháy mắt lại bị Tiểu Ngân bế đi.
"Đến đến đến, để ca ca nhìn xem, là ai mang chủ nhân của chúng ta đến nơi này?"
Đản Đản bị mọi người ôm tới ôm lui, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đen. Cuối cùng nhịn không được rít gào : "Không được ôm ta, ta không phải ai cũng có thể ôm !"
"Ha ha, " Độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/1298684/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.