Chương trước
Chương sau
Thần Tinh Tông trong viện, Phong, Hỏa, Lôi tam điện điện chủ tụ tập ở dưới Thần Tinh Tông .
"Chuẩn bị mọi chuyện thế nào ?" Thần Tinh Tông nhìn trời hỏi, "Phong?"
"Tất cả những thứ để hiến tế chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt, mọi chuyện đều được cẩn thận dự tính, không có vấn đề gì." Phong điện trả lời.
Thần Tinh Tông gật gật đầu, nói: "Hỏa."
"Đan dược đã cho tất cả người có mặt dùng. Chúng ta nói với bọn họ là tàu xe mệt nhọc, Đăng Tinh Thảo đan dược là giúp mọi người khôi phục tinh Thần lực, tất cả mọi người đều không hoài nghi. Chỉ có học sinh của đế quốc Mạc Nhĩ Tư là hỏi một ít vấn đề về đan dược. Mạc Phong kia còn cố ý chạy đến Hỏa điện chúng ta hỏi."
"Ừ. Lôi." Thần Tinh Tông nói.
"Gần đây chúng ta đã dùng hết sức tìm người Ám các trong Thánh Hải thành. Bây giờ người của Lôi điện đều đã được phái đi tuần tra trong thành, hơn nữa Vũ điện cũng sai người đến đây, bảo đảm giữa trưa hiến tế không có thứ gì đánh gãy hay quấy nhiễu."
"Ừ." Thần Tinh Tông gật gật đầu, hỏi: "Sao Vân Cẩm còn chưa tới ?"
"Chắc là có chuyện gì chậm trễ ." Phong điện chủ nói.
Phong điện chủ vừa mới nói xong, Vân Cẩm đã đến Thần Tinh Tông .
"Điện chủ." Vân Cẩm hành lễ với Thần Tinh Tông .
"Còn có hơn một giờ là đến giờ tế, phía Vũ điện chuẩn bị thế nào?"
"Hết thảy đều tốt." Vân Cẩm trả lời.
" Hiến tế hôm nay các ngươi đều biết, linh vị yêu cầu rất cao với việc này, kỳ vọng cũng rất lớn. Không thể có nửa điểm sai lầm." Thần Tinh Tông lại cường điệu, "Các ngươi đi xuống kiểm tra lại mọi thứ đi."
"Vâng, điện chủ." Mấy người cùng trả lời, sau đó rời đi.
Sau khi mọi người rời khỏi, Thần Tinh Tông lại lấy ra Thần thạch Vân Cẩm tìm về vì hắn, động tác vô cùng cẩn thận, ánh mắt nhiễm một tầng sáng kích động.
Đón khách trong viện, người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư đều tự trở về phòng của mình, chuẩn bị đến lúc giữa trưa đi đến tế đàn thăm đại tế tự hôm nay. Bọn người Mạc Tử Khanh, Dạ Thương Lan, Hạ Nham tới phòng Tạ Bình.
"Hiệu trưởng, lúc nãy Phong thiếu điện chủ tìm chúng con." Mạc Tử Khanh nói.
Tạ Bình đứng lên từ ghế dựa, mở mắt ra, nói: "Các ngươi đến vừa đúng lúc, các ngươi phát cái này xuống đi."
Tạ Bình lấy vài cái bình ngọc từ nhẫn không gian ra, giao cho Mạc Tử Khanh.
"Đây là?"
"Đây là đan dược ức chế Đăng Tinh Thảo." Tạ Bình nói, "Đến nước này, có một số việc cũng nên cho các ngươi biết. Thần điện nuôi Hoạt Quy, Hoạt Quy là mãnh thú viễn cổ, đến lúc trưởng thành kỳ có thể mạnh mẽ hút huyễn lực trong thân thể con người, nhưng cần rất nhiều điều kiện. Đăng Tinh Thảo chính là một trong số đó. Sau khi ăn Đăng Tinh Thảo, khi có lời dẫn thì huyễn lực trong cơ thể không khống chế được, càng tiện cho Hoạt Quy hút. Thần điện luôn luôn để mọi người ăn đan dược có Đăng Tinh Thảo, các ngươi có người được Thiên Diệp nha đầu ngăn trở, có người ăn, vì tránh sơ suất, cho nên vẫn là mỗi người một viên. Đúng rồi, học sinh ba đế quốc khác cũng chia đi, không cần nói với bọn họ, người nào nguyện ý ăn thì ăn."
Này đó đều là trong hai ngày này Độc Cô Thiên Diệp để Phong Giản lấy đến. Nàng trở về Vô Ưu đảo xong cũng không rảnh rỗi, cẩn thận nghiên cứu tình huống mọi người trên đảo, nghiên cứu chế tạo ra giải dược Hóa Linh Tán. Lúc tìm thuốc giải thì thấy giới thiệu về Đăng Tinh Thảo trong ‘Thiên chu vạn độc’, mới biết được thì ra bỏ vào đan dược lại có công hiệu này, hơn nữa có ghi cả biện pháp khắc chế. Nàng nghiên cứu một tháng trong Luyện Yêu Hồ, rốt cục nghiên cứu ra giải dược, sau đó liên hệ Tạ Bình và Phong Giản, nói với bọn họ chuyện này, để Thanh Loan đưa đan dược cho Phong Giản, cũng để hắn đưa cho bọn Tạ Bình. Đương nhiên, làm giao dịch, nàng cũng chuẩn bị cho người Ám các một phần.
Sau đó, nàng lại thương nghị với Phong Giản kế hoạch trong đại tế tự hôm nay, đối với việc muốn Độc Cô Thiên Diệp làm tế phẩm chuyện, người Ám các cũng lấy được tin tức. Độc Cô Thiên Diệp định tương kế tựu kế, đến tế đàn quấy rầy kế hoạch của Thần điện, người Ám các phụ trách đối kháng với người Thần điện, bảo hộ học sinh của đế quốc Mạc Nhĩ Tư an toàn, Thần điện điện chủ thì giao cho Độc Cô Thiên Diệp.
"Ngươi đối phó huyễn tôn thế nào ?" Phong Giản không đồng ý, nhìn người ngồi trước mặt mình muốn mạo hiểm, hắn tỏ vẻ không đồng ý!
"Ta có người." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Người của các ngươi tuy rằng nhiều, nhưng đối phó huyễn tôn vẫn không được. Ta có con bài chưa lật của ta, đến lúc đó sẽ xuất hiện ."
"Vậy ngươi cũng không cần phải lấy thân thiệp hiểm đi?!" Phong Giản nói, lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn người nào đó càng ngày càng lạnh. Làm ơn, không phải ta muốn vậy đâu, ngươi thổi lãnh khí có ích lợi gì !
"Ngày đó người Vô Ưu đảo nhỏ cũng sẽ qua. Thực lực bọn họ không thấp, lại bị Thần điện giam giữ nhiều năm như vậy, hận ý đối với Thần điện sẽ khiến bọn họ càng thêm ngoan tuyệt, tuyệt đối sẽ là một đạo trọng lực đả kích Thần điện." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đã biết." Phong Giản nói, "Đúng rồi, lần trước ngươi để ta tra chuyện của mẫu thân ngươi, chúng ta tra được một ít tin tức."
"Cái gì?" Tuy rằng nhìn không tới Độc Cô Thiên Diệp, nhưng là Phong Giản nghe ra thanh âm của nàng có chút kích động.
"Mẫu thân ngươi quả thực bị Thần điện bắt đến Thánh Hải thành, nhưng bây giờ đã không ở đây." Phong Giản nói tin tức, "Nàng ở Thần điện không đến một năm, sau đó bị mang đi."
"Mang đi ? Bị ai mang đi ? Mang đi nơi nào ?"
"Linh vị."
"Linh vị?" Độc Cô Thiên Diệp giật mình, là nữ nhân thoạt nhìn đoan trang Thần thánh ngày đó?"Nàng mang đi ta nương làm gì ?"
"Nghe nói là vì phụ thân ngươi." Phong Giản nói.
Độc Cô Thiên Diệp trầm mặc. Nếu thật bị linh vị mang đi, tất nhiên phải đi đến không gian kia, nhưng ngay cả nàng ta là người của không gian nào cũng không biết. Hơn nữa cũng không biết hiện tại thế nào .
"Ta đã biết. Cảm ơn." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó thu hồi thông tin thạch.
Phong Giản nhìn thông tin thạch, nhìn nhìn người đối diện vẫn hạ nhiệt độ, nói: "Hôm nay thời tiết thực mát mẻ. Nếu ngươi không có việc gì thì không cần ở nơi này ."
Người nào đó liếc Phong Giản một cái, nói: " Lão thất phu ở tổng các đã trở lại, có lẽ ngươi muốn đi gặp một lần."
"Ta khinh, ngươi thật vô sỉ!" Phong Giản hô to, "Ta nghĩ biện pháp đến tế đàn đi, cam đoan an nguy của nàng là được."
"Nhớ kỹ lời ngươi nói . Bằng không để cho ngươi trở về trước tiên." Người nào đó nói xong, thản nhiên rời đi.
"Chính ngươi không khả năng để bảo vệ nàng mà !" Phong Giản buồn bực nói.
"Song trọng bảo hiểm." (cái này ta cũng ko biết T.T)
——
"Lúc trước không nói các ngươi, là sợ các ngươi có người nói lậu miệng, bị người Thần điện biết. Hôm nay nhất định là một ngày rung chuyển, các ngươi nhất định phải cẩn thận. Bảo đảm an toàn của mình quan trọng nhất." Tạ Bình dặn dò nói.
Bọn Mạc Tử Khanh rời khỏi phòng Tạ Bình, phát đan dược ra. Nghĩ đến lời Phong Giản nói lúc trước, thì ra là có chuyện như vậy.
Người của ba đế quốc khác lấy đến đan dược Mạc Tử Khanh cho, trừ Thương Cẩn và Lâm Phong, những người khác đều không ăn, còn có người ném, nói là thấy người đế quốc Mạc Nhĩ Tư không có lòng tốt.
Mọi chuyện đều đâu vào đấy tiến hành, người Thần điện nghĩ như thế, người Ám các cho rằng như vậy, nhưng mọi người đều xem nhẹ từ ngoài ý muốn.
Thời gian rất nhanh đến giữa trưa, lúc này đã có người đi tới dưới tế đàn phía. Tổng điện, phân điện, tứ đại đế quốc, toàn bộ tề tựu.
Người Thần điện đều đứng ở dưới tế đàn, tổng điện trưởng lão điện chủ và thiếu điện chủ đều ở tầng thứ nhất của tế đàn, mà tam đại điện chủ và thánh tử Vân Cẩm ở tầng thứ hai. Có người mắt sắc phát hiện, thánh nữ Thần Vãn Tình không có xuất hiện.
Tầng trên cùng chỉ có Thần điện điện chủ Thần Tinh Tông , mặt khác còn có một mặc tưởng tế ti lão giả.
Vân Cẩm nhìn Thần Tinh Tông một chút, thấy được ánh mắt ý bảo của hắn, tiến lên vài bước, nhìn những người phía dưới, nói: "Hôm nay, là đại tế tự mười năm một lần của Thần điện chúng ta, là ngày linh vị chúng ta thờ phụng chúc phúc cho chúng ta! Để chúng ta cảm tạ linh vị vĩ đại!"
Lời nói Vân Cẩm rất từ tính, cũng rất có sức cuốn hút, đệ tử Thần điện nghe thấy lời nói của hắn, đều thành kính cúi đầu.
"Trước kia, chúng ta từng được linh vị chúc phúc, cho nên chúng ta có quá khứ huy hoàng, hôm nay, chúng ta lại được linh vị chúc phúc, chúng ta sẽ có ngày mai tốt đẹp!" Vân Cẩm tiếp tục nói.
"Cảm tạ linh vị!" Người bên dưới đồng loạt nói.
Vân Cẩm nói xong lui xuống, đại tế ti lấy ra một cái giống trống con linh từ tay áo, sau đó nhảy lên vũ đạo kỳ quái, miệng hát lên một đoạn ca dao lạ.
Đại tế ti nhảy vài phút, cuối cùng lấy một tư thế cung nghênh chấm dứt, diêu cổ trong tay vừa vặn đưa tới trước mặt Thần Tinh Tông .
"Điện chủ, thỉnh tiếp cổ." Thanh âm khàn khàn vang lên, khiến người ta cứ như là bị cứa đến trong lòng.
Thần Tinh Tông dùng hai tay cung kính tiếp nhận diêu cổ, sau đó đặt nó ở trên hương án đã chuẩn bị tốt.
Đại tế ti chờ Thần Tinh Tông làm xong, lại theo lấy một cái hộp bạch ngọc hòm từ trong nhẫn không gian ra, mở ra nắp hộp, một cỗ hương thơm thản nhiên nhẹ nhàng bay ra.
"Đó là cái gì, thơm quá !"
Người của tứ đại đế quốc đứng ở dưới tế đàn, lúc mùi bay tới, Tôn Khuê dùng sức ngửi một chút.
"Không biết, chưa từng ngửi qua."
"Khi ngửi thấy thật là thoải mái."
"Kia hẳn là Bất Khả (chém vô bờ bến ~) hương." Tạ Bình nói.
"Bất Khả hương? Đó là cái gì?" Mạc Tử Khanh hỏi.
"Bất Khả hương là dùng để khu trừ ác ma trong hiến tế. Ngoại hình giống hạt đậu, mà xanh (lá cây),mùi dính trên người một tháng không tan." Mạc Phong nói.
"Không sai." Tạ Bình gật gật đầu, "Cho nên rất nhiều hiến tế đều dùng cái này. Nhưng là nó rất hi hữu, cho nên rất nhiều lúc đều là dùng một chút thủ thuật, lần này Thần điện hẳn là rất tốn kém."
"Thần điện luôn luôn như thế." Dạ Thương Lan nói.
"Các ngươi nhìn xem đại tế ti là muốn làm gì?" Có người hỏi.
Mọi người nhìn lên tế đàn, phát hiện sau khi đại tế ti mở hộp ngọc ra, từ từ nhắm hai mắt mặc niệm gì đó với cái hộp, sau đó hộp ngọc kia chậm rãi bay lên không trung.
" Thần kỳ quá!" Có người nhìn thấy hộp bay lên, kinh ngạc nói.
"Thật sự bay lên!"
Lúc hộp ngọc bay lên chậm rãi nghiêng qua, bột Bất Khả hương bên trong liền rơi xuống, không biết có phải do ánh nắng hay không, bột phấn bay lãng đãng ở trong không khí hiện ra ánh sáng vàng kim. Sau khi hộp ngọc bay một vòng, lại quay về tay đại tế ti. Cảm thấy hộp ngọc trở về, đại tế ti mở mắt ra. Hắn giao hộp ngọc cho Thần Tinh Tông , để hắn đặt lên hương án.
Tiếp theo, đại tế ti lại lấy ra mấy thứ khác, trải qua một phen khởi thế, lại để Thần Tinh Tông đặt lên hương án.
Hoạt động hiến tế bên tế đàn tiến hành đâu vào đấy, trong nhà giam Lôi điện, lúc Thạch Quân đi vào nhìn thấy đại môn đóng chặt, Độc Cô Thiên Diệp ngồi ở bên trong tu luyện, mà người trông giữ ngoài cửa lại không biết chạy đi đâu.
"Ngươi không sợ sao." Thạch quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
Độc Cô Thiên Diệp ngay từ đầu đã biết đến Thạch Quân đến, nhìn hắn nói: "Chúng ta lại gặp mặt."
"Nga? Chúng ta trước kia đã gặp mặt sao?" Thạch Quân có chút kinh ngạc với lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, sao hắn không nhớ rõ mình gặp qua nàng? Nếu không phải Thạch Nam để hắn tự mình bắt Độc Cô Thiên Diệp qua, hắn cũng sẽ không đi lại trong Thần điện mặt.
"Đương nhiên." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Lần gặp mặt đó, để lại cho ta ấn tượng khắc sâu đến nay. "
"Chúng ta gặp qua khi nào?" Thạch Quân thật sự nhớ không nổi khi nào thì hắn gặp qua một người như vậy.
"Ngươi đương nhiên không nhớ rõ ." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Bởi vì ta khi đó mới mấy tuổi."
"Ngươi muốn cùng ta lôi kéo tình cảm, để ta thả ngươi rời đi sao? Việc này là không thể, bây giờ, ngươi đi theo ta." Thạch Quân nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, cũng không tiếp tục nói, bị Thạch Quân mang theo rời khỏi nhà tù, đi bằng mật đạo đến dưới tế đàn. (chỗ Diệp tỷ bị mang đến giống như là hầm ngầm xây dưới tế đàn nhé. Còn chỗ đám người Tạ Bình đứng “phía dưới tế đàn” tức là tế đàn xây cao lên, có tầng 1, 2, 3, bọn họ đứng dưới sân trên mặt đất nhìn lên)
Dọc theo đường đi Độc Cô Thiên Diệp âm thầm quan sát phát hiện mật đạo bọn họ đi ngàn chuyển trăm hồi, trung gian có rất nhiều ngã rẽ, phỏng chừng trải rộng toàn bộ Thánh Hải thành.
Thạch Quân mang theo Độc Cô Thiên Diệp đi đến thạch thất dưới tế đàn, Thạch Nam ở bên trong trao đổi cùng hoạt về, Thần Vãn Tình vẻ mặt tro tàn ngồi ở trong góc, cố gắng để mình không khóc, sợ hãi.
"Mang đến ?" Thạch Nam hỏi, "Có bị ai nhìn thấy hay không?"
"Ta làm việc, ngươi yên tâm." Thạch quân cười nói, sau đó Độc Cô Thiên Diệp đi từ ám đạo ra, "Ở đây."
"Tế phẩm không phải chỉ cần nữ sao, sao còn muốn tiểu tử này?" Thạch Quân hỏi Thạch Nam.
" Ý của linh vị." Thạch Nam nói.
"Linh vị?" Thạch Quân hứng thú hỏi, "sao linh vị có thể muốn tiểu tử này làm tế phẩm? Chẳng lẽ là bởi vì bị gương mặt hắn hớp hồn, cầu yêu không thành, cho nên hóa yêu thành hận, muốn nàng bị hoạt về ăn luôn, trọn đời không thể siêu sinh?"
Thạch Nam nhìn Độc Cô Thiên Diệp, lại nhìn Thạch Quân, nói: "Ý của linh vị không phải ngươi ta có thể đoán. Còn nói bậy như vậy, coi chừng bị linh vị trách phạt."
"Ta chỉ nói nói thôi." Thạch Quân bĩu môi.
"Chớ quên linh vị để chúng ta xuống làm gì." Thạch Nam nói.
"Ta không quên. Lúc trước vì để chân thân xuống dưới, chúng taphế đi tu vi, biến thành phàm thể như hôm nay, sao ta có thể quên." Thạch Quân nói.
"Vậy nói ít làm nhiều. Bây giờ đi xem tình huống bên ngoài thế nào." Thạch Nam nghiêm mặt nói.
Thạch Quân đô đô nói một câu, vẫn đi ra ngoài.
Độc Cô Thiên Diệp nghe Thạch Quân và Thạch Nam nói chuyện, trong lòng thất kinh, bọn họ cư nhiên không phải người của Huyền Nguyệt đại lục. Hơn nữa để cho mình làm tế phẩm cư nhiên là ý của linh vị. Nói vậy nàng biết mình là nữ nhi Mạc Thu Thủy.
Thạch Nam nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "An phận một chút mọi người đều có thể bình an vô sự. Bằng không..."
Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới Thạch Nam, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn thấy Thạch Nam, Độc Cô Thiên Diệp đã có thể khống chế cảm xúc của bản thân. Cho dù ban đầu sợ hãi, nhưng là bây giờ linh hồn trong thân thể là nàng, tất cả những thứ kia chỉ là quá khứ !
Thạch Nam thấy Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống xong cũng không nói lời nào, hắn vào trong phòng ở tiếp tục nói chuyện với Hoạt Quy.
"Còn bao lâu ta mới có thể ra ngoài?" Hoạt về hỏi thạch nam.
"Rất nhanh là có thể."
"Lần trước ngươi cũng nói rất nhanh có thể, kết quả ta chờ lâu như vậy! Nếu lần này lại như thế, ta sẽ trực tiếp đi ra ngoài, cũng mặc kệ Thần điện các ngươi."
"Đươc."
Sau khi Thạch Nam đi vào Độc Cô Thiên Diệp đến bên người Thần Vãn Tình, nói: "Ngươi là sát nữ bọn họ nói?"
Thần Vãn Tình liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nói: "Sao hả, rất kinh ngạc tại sao ta lại ở chỗ này?"
"Là có chút kinh ngạc." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Không nghĩ tới Thần Tinh Tông cư nhiên bỏ được cả nữ nhi của mình, chậc chậc."
"Ngươi biết ?!" Nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói ra thân thế của nàng, Thần Vãn Tình quay đầu nhìn nàng, "Sao ngươi biết?"
"Tại sao ta biết ngươi không cần xen vào." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nói, biểu hiện bây giờ của ngươi khiến ta có ý muốn thoát ra ngoài, nếu người bình thường bị phụ thân mình biến thành quân cờ khẳng định đều kêu trời gọi đất. Nhìn ngươi sắc mặt không tốt, đương nhiên, nếu là ta, chắc chắn ta cũng như vậy. Đến, cho ngươi thuốc an thần."
Độc Cô Thiên Diệp xuất ra một lọ đan dược, đưa cho Thần Vãn Tình. Thần Vãn Tình nhìn viên đan dược đen tuyền, cũng không nhận, nói: "Quên đi, bây giờ ăn cái này còn có ích lợi gì."
Độc Cô Thiên Diệp thừa dịp Thần Vãn Tình không chú ý, lập tức bỏ đan dược vào trong miệng nàng, sau đó vỗ vỗ tay, nói: "Cho ngươi ăn thì ngươi ăn đi, do dự cái gì."
"Khụ khụ, khụ khụ."
Thần Vãn Tình không nghĩ Độc Cô Thiên Diệp sẽ làm vậy, bị sặc một chút, khụ không ngừng.
"Ngươi, khụ khụ, ngươi làm gì?!" Thần Vãn Tình tức giận nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp mặc kệ Thần Vãn Tình tức giận, nói: "Vẫn là tức giận một chút mới đẹp mắt. Bộ dáng vừa nãy, giống như chết cha chết mẹ vậy. Được rồi, vừa nãy ta cho ngươi ăn thứ tốt, ta cũng chưa thu tiền của ngươi, ngươi còn có bất mãn cái gì chứ. đan dược của ta lấy ra ngoài bán, thế nào cũng phải trên vạn kim tệ đó, tặng không ngươi còn chê nữa."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong lại ngồi vào chỗ mình vừa ngồi lúc nãy, nhắm mắt lại không để ý tới Thần Vãn Tình. Thần Vãn Tình bị Độc Cô Thiên Diệp làm tức giận, nhưng bi thương trong lòng lại ít đi.
Độc Cô Thiên Diệp vừa mới cho nàng ăn là giải dược Đăng Tinh Thảo, tuy Thạch Nam không ở bên ngoài, nhưng vẫn không có lúc nào không chú ý tình huống, nàng chỉ đành dùng như vậy phương thức cho nàng ta. Xem như hồi báo lúc trước nàng ấy đã nhắc nhở nàng.
"Khả khả, nơi này thật thối." Lúc trước Độc Cô Thiên Diệp mệnh lệnh Tiểu Bạch Cầu không được nói chuyện, Tiểu Bạch Cầu truyền âm cho Độc Cô Thiên Diệp.
"Khả khả, nơi này quá thối."
"Ngươi ngửi được hẳn là mùi vị của hoạt về. Nhịn đi, giải quyết nó xong là được rồi. Đến, cho ngươi đóa hoa tươi nè, ngửi đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong lấy ra một đóa hoa tươi, nhét vào trước mặt Tiểu Bạch Cầu.
"Được rồi. Ngươi đã có lòng ta đành nhận vậy." Tiểu Bạch Cầu ôm đóa hoa lớn kia, lấy đến trước mặt mình.
"Xì ——" Độc Cô Thiên Diệp nhìn bị đóa hoa hoàn toàn chặn đầu Tiểu Bạch Cầu, nhịn không được bật cười. Dẫn tới Thần Vãn Tình nhìn lại đây.
Thạch Quân trở về, nhìn thấy trong lòng Độc Cô Thiên Diệp có một đóa hoa lớn, còn có một phì cuồn cuộn bụng.
"Trong lòng ngươi là cái gì?" Thạch Quân chất vấn.
"Khế ước thú của ta thích mang cho mình một đóa hoa tươi, sao hả, chẳng lẽ việc này cũng không được phép làm." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Thạch Nam đi ra, liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, sau đó nhìn Thạch Quân, hỏi: "Tình huống bên ngoài thế nào?"
"Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch. Hiến tế đã tiến hành gần xong, lập tức đến phiên chúng ta." Thạch Quân nói tình huống cho Thạch Nam nghe, đồng thời cũng nói cho Độc Cô Thiên Diệp và Thần Vãn Tình nghe, "Nhóm tiểu tử, các ngươi còn có thể hưởng thụ vài phút cuối cùng trong sinh mệnh, có cái nguyện vọng gì không, nói ra, Quân gia gia tâm tình tốt, nói không chừng sẽ giúp các ngươi hoàn thành."
Sắc mặt Thần Vãn Tình cứng đờ, càng thêm tái nhợt, Thạch Quân nhìn thấy cười to không thôi. Xem người khác giãy giụa và sợ hãi trước khi chết, là lạc thú lớn nhất của hắn.
"Ta có." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Tiểu tử lá gan quả thật lớn, bây giờ còn có thể bình tĩnh như thế." Thạch Quân tán thưởng nói, "Đến, nói xem ngươi có nguyện vọng gì?"
"Ta nghĩ sau khi chết ngươi có thể đốt cho ta tranh mỹ nữ xuống dưới cho ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ha ha, ngươi không biết sau khi bị hoạt về ăn luôn thì linh hồn cũng sẽ biến mất, không thể đi địa ngục, cũng không thể chuyển thế đầu thai. Mỹ nữ gì đó đốt cho ngươi ngươi cũng không dùng được." Thạch Quân nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, cười càng vui vẻ.
"Linh hồn cũng bị ăn luôn sao?" Độc Cô Thiên Diệp ra vẻ kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy. Ha ha, cho nên mới nói đây là các ngươi thời gian cuối cùng đó." Thạch Quân cười trả lời.
Thạch Nam biết tính tình của Thạch Quân, cũng không can thiệp hắn tìm việc vui. Lúc này chuông trên vách tường đột nhiên vang lên. Thạch Nam nhìn một chút, rồi nói: "Đừng đùa, chuẩn bị ra ngoài."
"Tốt." Thạch Quân nói xong, đi
Sắc mặt Thần Vãn Tình càng thêm tái nhợt, trong mắt còn ẩn ẩn thất vọng. Có lẽ nàng còn chờ Thần Tinh Tông hồi tâm chuyển ý, nhưng chờ đến cũng là thất vọng. Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp cũng ngưng trọng lại.
Thạch Quân mang Hoạt Quy ra, nói: "Đại ca, đi thôi."
Độc Cô Thiên Diệp quay đầu lại đi, lại thấy bóng dáng khiến người ta ghê tởm kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.