Chương trước
Chương sau
Âm thành này làm hai người một thú cả kinh ngước lên trời, phát hiện giữa không trung có một lam Kỳ Lân. Vừa nhìn thấy Kỳ Lân đại biểu cho chính nghĩa, lại là Kỳ Lân trưởng thành, còn Hoạt Quy vẫn là đang trong thời kỳ sinh trưởng. Thạch Quân và Thạch Nam nhanh chóng phóng tới phía trước Hoạt Quy, có ý muốn bảo vệ nó. Nếu nó có chuyện gì, bọn họ cũng đừng mong sống sót. Cho dù Điện chủ cầu tình, Linh Vị cũng sẽ không tha cho bọn họ !
Kỳ Lân nhìn bãi máu bên dưới, hai tấm da người, còn có một cái chân chưa ăn xong, và hai đứa trẻ bị dọa, cơn tức bành trướng, miệng hé ra, một ngọn lửa hướng Hoạt Quy đánh tới. Thạch Quân và Thạch Nam nhanh chóng phát ra huyễn lực ngăn cản, hai Huyễn Hoàng đỉnh phong cũng không thể ngăn cản ngọn lửa, hai người một thú hung hăng bị ném xa, hơn nữa còn bị lửa đốt. Thạch Nam vừa vặn ngã trúng lên người nam hài kia, hắn nhịn đau ném nam hài ra, ngay lúc Kỳ Lân đỡ lấy nam hài, hắn thu hồi Hoạt Quy, cùng Thạch Quân bỏ trốn mất dạng.
Kỳ Lân hóa thành nam tử đón được nam hài, quay lại liền thấy người Thần điện đã chạy thoát. Hắn đi tới bên cạnh Tiểu Thiên Diệp, ôm lấy nàng, phóng lửa thiêu rụi xương cốt và da người. Tiểu Thiên Diệp nghe mùi da thịt bị đốt, rốt cuộc cũng không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.
Trong cơn hoảng hốt, nàng dường như nhìn thấy một nam hài hơn mười tuổi đi tới trước mặt nàng.
“Được rồi, đây chính là trí nhớ bị chôn sâu trong đầu ngươi.” Giáng Vực nói xong, mang theo Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi ảo cảnh.
Mọi chuyện sau đó, Độc Cô Thiên Diệp đã nhớ ra. Khi Tiểu Thiên Diệp tỉnh lại, phát hiện mình nằm gần sơn mạch Miễn Miễn, tiềm thức của nàng đã quên đi chuyện bên trong sơn mạch, lúc đó còn buồn bực sao mình lại xuất hiện ở đó.
“Thần điện sao lại nuôi mãnh thú đó? Lại dùng hài tử làm thức ăn, phương thức tàn nhẫn như vậy, thật sự là…” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ không ra vì sao Thần điện lại nuôi dưỡng con mãnh thú Hoạt Quy đó.
Giáng Vực nhún nhún vai, nói chuyện đáng đánh đòn: “Ngươi cũng không biết, thì sao ta biết.”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giáng Vực: “Thánh Hải thành gần Linh vụ như vậy, sao ngươi lại không biết?”
“Này, phần lớn thời gian ta đều ngủ say đó. Ta cũng không phải là luôn luôn ở Huyền Nguyệt đại lục, cho dù ta có ở đấy thì cũng không để ý tới người trên cái hòn đảo nhỏ nhoi này đang làm gì.” Giáng Vực khinh thường nói. Địa phương nhỏ bé này chỉ là nơi hắn đi dạo lúc nhàn rỗi thôi, làm gì có tâm tình tìm hiểu chuyện không liên quan tới mình chứ.
Hơn nữa, lần hắn tỉnh lại gần nhất thì cũng là mấy trăm năm rồi.
Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống nghĩ tới con Kỳ Lân kia, không nghĩ tới đó lại là Thứ Hồn ! Nói vậy thì nam hài lúc đó chính là Tử Tiêu. Không nghĩ tới năm đó hắn và Thứ Hồn đã cứu nàng một mạng.
Đêm khuya, mặt trăng khi thì ẩn mình vào đám mây, khi thì chạy dọc trên mặt biển soi dáng người của mình xuống đó. Có người thì ngủ, có người tu luyện, người thì luyện đan, bên ngoài đã không còn ai đi lại, Thánh Hải thành đang chìm trong không gian yên tĩnh.
Độc Cô Thiên Diệp lén lút đẩy cửa phòng ra, đang chuẩn bị ra khỏi viện liền bị một bóng người ngăn lại.
“Nửa đêm không thể ra ngoài.” Thương Cẩn nhìn Độc Cô Thiên Diệp chuẩn bị leo tường ra ngoài, nói.
Độc Cô Thiên Diệp đang chuẩn bị leo tường, bất thình lình nghe tiếng nói, thực sự là dọa nàng nhảy dựng. Nàng quay lại, thấy Thương Cẩn đứng sau cửa sổ nhìn nàng. Thì ra bức tường nàng chọn đúng lúc nằm bên cạnh phòng của Thương Cẩn.
“Khuya vậy rồi sao ngươi không nghỉ ngơi?”
Thương Cẩn nhìn thân ảnh kiều diễm dưới ánh trăng, nếu không phải mình đã lĩnh hội sự lợi hại của nàng thì tuyệt đối sẽ không liên tưởng nàng với người đầy bá khí trên đài tỷ thí.
“Người Thần điện nói, buổi tối không thể ra ngoài.” Thương Cẩn mở miệng.
“Ta biết, ngươi cứ coi như là không thấy ta đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói xong, xoay người nhảy ra ngoài. Nhưng khi nàng vừa ra khỏi, một bóng dáng cũng hạ xuống.
“Ngươi sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Đi theo ngươi.” Sắc mặt Thương Cẩn không chút thay đổi nói.
“Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn, người này bị động kinh à?
Đối với ánh mắt khỏ hiểu của Độc Cô Thiên Diệp, Thương Cẩn không coi ra gì nói: “Trước hừng đông phải trở về, ngươi nên nắm chặt thời gian đi.”
“Ngươi có biết ta muốn đi đâu không?”
“Ban ngày ngươi luôn quan sát bố trí của Thần điện và khu vực cấm.” Thương Cẩn trả lời nói, “Ta đoán buổi tối ngươi sẽ hành động.”
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Thương Cẩn lại quan sát cẩn thận như vậy, cái người âm lãnh này lại có một trái tim thất khiếu linh lung (?!).
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp do dự, trong mắt Thương Cẩn hiện lên tia thất vọng, rất nhanh liền biến mất. Hắn nói: “Ta cũng thấy Thần điện có chút vẫn đề, cũng muốn điều tra.”
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, gọi Tiểu Ngân ra, cưỡi lên.
“Đi Lôi điện.” Độc Cô Thiên Diệp nói, cũng coi như là nói cho Thương Cẩn biết hướng đi của mình.
Tiểu Ngân nghe thấy mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp, nhanh chóng ra ngoài. Thương Cẩn nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, khóe miệng cong lên như mỉm cười, gọi huyễn thú của mình ra, đuổi theo. Tốc độ của hai huyễn thú có vẻ như nhau, rất nhanh đã tới khu vực Lôi điện.
Độc Cô Thiên Diệp dựa theo lộ tuyến ban ngày đi vào khu vực cấm của Lôi điện – Hình đường của Thần điện. Khác biệt với các phòng ốc bằng gỗ, từng gian phòng ở đây đều được xây bằng đá, tường cao bốn phía. Ở đây thực sự rất giống với ngục giam ở hiện đại.
Hai người đi tới bên ngoài Hình đường, , Độc Cô Thiên Diệp đưa Tiểu Ngân vào Luyện Yêu hồ, Thương Cẩn cũng thu huyễn thú vào không gian khế ước. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nghênh ngang đi qua, Thương Cẩn nhanh chóng giữ nàng lại.
“Ngươi muốn đi qua như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Lôi điện có thực lực mạnh nhất trong tứ điện, ngươi cứ đi như vậy, chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
“Ta biết. Ta có biện pháp làm cho bọn họ không phát hiện. Ngươi cứ đi theo ta là được.” Độc Cô Thiên Diệp nói xong, tiếp tục đi vào Hình đường.
Thương Cẩn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, đành phải bất đắc dĩ đi theo. Hắn không chú ý tới trên lỗ tai Độc Cô Thiên Diệp hình như tỏa ra sương trắng như có như không.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào gian phòng tối, thông qua ánh sáng ngoài cửa sổ nhỏ để nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Đây là căn phòng lớn nhất trong Hình đường, lớn hơn vài lần so với nhà giam bình thường. Trên tường có bày đầy đủ hình cụ, bên trên còn dính máu. Giữa căn phòng còn có một cây cọc, bên trên có thiết liên thô thô, dưới ánh lửa mờ nhạt loé lên một cái, có vẻ phá lệ âm trầm.
Lúc này, bốn người bên trong đang thẩm vấn một đệ tử phản bội. Hai người ngồi trên ghế ở phía trước, hai người khác đứng bên cạnh người kia, trong đó có một người giẫm lên lưng người bị thẩm vấn. Người đó trải qua nghiêm hình tra tấn đã không còn khí lực, quỳ rạp trên mặt đất, hô hấp khi có khi không.
“Nói đi, vì sao ngươi muốn phản bội Linh Vị thần thánh, gia nhập vào Ám các không sạch sẽ kia?” Người ngồi trên ghế bên trái dũa móng tay của mình (Yu: cái thời này cũng có đồ dũa móng tay hả trời o_O),đầu không ngẩng lên, hỏi.
Người kia hiển nhiên là sắp không xong, nhưng hắn vẫn dùng hết khí lực cuối cùng, nói: “Ta đã nói rồi… ta không có… phản bội Linh Vị… cũng không có gia nhập… Ám các…”
Những người ở đây hiển nhiên là không tin lời hắn nói, bàn chân trên người người đó dùng sức, máu tươi từ miệng hắn liền chảy ra từng ngụm.
“Ta không… phản bội Linh Vị…” Người đó nói lần cuối cùng, không chịu nổi tra tấn, đã chết.
“Chậc chậc, nhanh chết như vậy.”
“Đây là người thứ mười ba.”
“Ngày mai tiếp tục, dù sao thì trong ngục cũng có nhiều người. Chúng ta nhất định phải bắt hết đám Ám các kia. Không nghĩ tới bọn chúng dám trà trộn vào tổng bộ, Điện chủ vô cùng tức giận. Đi thôi, về ngủ. Mỗi đêm phải tới đây một chuyến, lãng phí biết bao nhiêu thời gian ngủ của ta.” Thu hồi đồ dũa móng, người nọ đứng lên đi ra ngoài. Ba người khác cũng đi ra theo hắn.
Độc Cô Thiên Diệp và Thương Cẩn đứng nhìn ngoài cửa, không ai nói gì. Nhìn thấy người bên trong sắp đi ra ngoài mà Độc Cô Thiên Diệp vẫn không có phản ứng gì, Thương Cẩn cũng chỉ đứng bất động. Làm cho người ta kinh ngạc chính là, bốn người Thần điện kia đi ngang qua trước mặt họ, lại giống như không nhìn thấy, lập tức rời đi.
Sau khi những người đời đi, Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn trong phòng không còn ai, trong mắt thoáng qua tia âm trầm. Thần điện thần thánh không nhiễm bụi trần trong mắt người ngoài, thực ra chỉ là ngụy quân tử khoác hào quang thánh khiết.
Đối với việc này, Thần Điện chủ không thể nào không biết, giống như việc hắn không thể không biết chuyện của Hoạt Quy năm đó.
Độc Cô Thiên Diệp thoáng nhìn qua Thương Cẩn, tiếp tục kiểm tra từng phòng một.
“Ngươi đang tìm người?” Thương Cẩn đè thấp âm thanh hỏi.
“Phải.” Độc Cô Thiên Diệp không phủ nhận.
“Mới vừa rồi những người kia không nhìn thấy chúng ta, là do ngươi làm?” Thương Cẩn nghẹn vấn đề này đã lâu, cuối cùng cũng hỏi ra.
“Là bằng hữu ta làm.” Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Nàng để Giáng Vực hỗ trợ, làm cho nơi này rơi vào trạng thái bán ảo cảnh.
Độc Cô Thiên Diệp tìm được nhà giam trong miệng người đó, nhìn qua cửa sổ nhỏ, nhìn thấy bên trong giam mấy mươi người. Nàng nhìn qua một lượt, không thấy Hữu Vô gia gia, cũng không thấy Viện trưởng cùng ngoại công. Vì không muốn nhận sai người, nàng lấy hai bức họa Ta Phàm đưa ra xem.
“Có người ngươi muốn tìm không?” Thương Cẩn hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, xoay người rời đi. Sau đó nàng đi những nơi khác trong Lôi điện tìm thử, vẫn không phát hiện ra người mình muốn tìm. Lúc này thì trời cũng gần sáng .
“Ngươi không cứu họ sao?”
Đi trên đường, Thương Cẩn nhìn Độc Cô Thiên Diệp rời đi không chút do dự, nhịn không được mở miệng hỏi. Nữ nhân không phải đều mềm lòng sao? Vì sao nhìn thấy những người bị giam thì nàng lại thờ ơ như vậy?
“Vì sao ta phải cứu bọn họ? Cứu bọn họ, sáng mai bị người Thần điện biết, đến lúc đó sẽ tăng cường đề phòng ở Thánh Hải thành, đối với ta cũng không phải là lợi thế. Sao ta phải đi làm những chuyện nhọc công này? Ta lại không biết bọn họ.”
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, gọi Tiểu Ngân ra, rời đi. Tới ngã tư, nàng chọn hướng tới Tế đàn. Thưởng Cẩn cũng theo nàng tới Tế đàn.
Khác với ban ngày, lúc này, Tế đàn có vẻ ma mị, hai cây cột màu đen phản phất toát ra tia hắc ám.
Độc Cô Thiên Diệp đứng dưới Tế đàn, nghĩ đến hình ảnh Thạch Nam nhoáng lên rồi biến mất không thấy tăm hơi, nàng nghĩ Tế đàn này chắc chắn có cơ quan. Bảo Thương Cẩn tìm chỗ nấp, nàng đi lên Tế đàn, trong đầu đột nhiên thoáng lên rất nhiều hình ảnh, từng hình ảnh đều là một nữ nhân tao nhã cao quý, nàng nói với Thiên Diệp là nàng đi trên một con đường hạnh phúc thoải mái, đi theo tín ngưỡng, có thể là suốt đời. Trong đầu Độc Cô Thiên Diệp lặp đi lặp lại lời nói, nhưng trong lòng lại có cảm giác mình đi trên đường không có ngày về.
“Nơi này có vẫn đề.”
Giáng Vực đột nhiên xuất hiện bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nắm tay nàng lại. Sương trắng trong tay hắn nhanh chóng lan tỏa, bao quanh Độc Cô Thiên Diệp. Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại từ trong hình ảnh đó.
“Làm sao vậy?”
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp khôi phục, Giáng Vực nói: “Trong hai cây cột kia hẳn là có hoàng thạch.”
“Hoàng thạch?”
“Ừm.” Giáng Vực gật đầu, “Hoàng thạch cũng là một loại ảo thạch, hoàng thạch thành tinh sau khi bị thuần hóa sẽ bố trí ảo cảnh dựa theo tư tưởng của chủ nhân, có tác dụng tẩy não. Hai cây cột kia hẳn là có hoàng thạch, vừa rồi ngươi chính là bị ảo cảnh tẩy não.”
Nghĩ tới mình suýt chút nữa bị tẩy não, đi theo một tín ngưỡng chưa từng thấy, nữ nhân tâm địa ác độc, Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được mắng.
“Cảm ơn ngươi, Giáng Vực.” Độc Cô Thiên Diệp thiệt tình cảm tạ. May mắn là có Giáng Vực, bằng không thì nàng không còn là nàng nữa.
“Ha… Không cần cảm ơn ta, ta chỉ là rất ghét hoàng thạch.” Giáng Vực hình như là lần đầu tiên được người ta cảm ơn, có chút ngượng ngùng, “Đa phần hoàng thạch đều tinh quái tà ác, thích bóp méo tư tưởng người khác, vứt hết mặt mũi huyễn thạch chúng ta.”
“Khụ khụ.” Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Giáng Vực làm cho nghẹn một chút, “Ta không thể cứ đứng trong lịnh vụ của ngươi.”
“Có ta ở đây, ngươi làm cho nó không tồn tại là được.” Giáng Vực nói, “Vừa rồi ta không nghĩ ở đây có hoàng thạch tinh quái, làm cho nó chui vào trốn. Nơi có ta, khi nào thì tới lượt nó tác quái.”
“Ừ. Ban ngày ta nhìn thấy người lúc trước mang Hoạt Quy đi ăn thịt người, ta đoán chắc là Hoạt Quy đang ở trong này.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Cho nên ta muốn nhìn xem ở đây có cơ quan hay không?”
“Này…” Giáng Vực còn chưa nói xong, đột nhiên nói, “Có người tới.”
Độc Cô Thiên Diệp cũng nhìn thấy được, nàng mang Giáng Vực vào Luyện Yêu hồ, thông qua Luyện Yêu hồ quan sát tình huống bên ngoài. Chỉ thấy Thạch Nam một tay dẫn theo một tiểu hài tử, chậm rãi đi vào Tế đàn. Nhìn thấy nam hài trong tay hắn, Độc Cô Thiên Diệp cùng Giáng Vực hiểu được, đây nhất định là thức ăn chuẩn bị cho Hoạt Quy. Hai đứa nhỏ kia hồn nhiên không biết tai nạn sắp sảy ra với mình như thế nào.
Độc Cô Thiên Diệp giống như nhìn thấy cảnh tượng buổi chiều hôm đó, Tiểu Thiên Diệp nhìn thấy tất cả. Gương mặt bọn nó tái nhợt, giống như gương mặt nhỏ nhắn như tờ giấy của Tiểu Thiên Diệp lúc trước.
“Ta muốn cứu nó.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn nam hài trong tay Thạch Nam, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.