Độc Cô Thiên Diệp vừa nói xong liền nhận được ánh mắt xem thường của mỡ đản. Ách, không nên coi mỗ đản không có mặt, không có mắt, không thấy vẻ mặt xem thường của nó, Độc Cô Thiên Diệp chính là cảm nhận được sự xem thường của nó.
“Có lão tử ở đây, còn muốn có nguồn huyễn lực gì gì đó sao, ngươi cho rằng ta bất tài à?” Mỗ đản cực kì khinh bỉ chỉ số thông minh của người nào đó.
“Ý của ngươi là ta có thể tu luyện?”
“Đương nhiên! Ta là Hỗn độn thiên châu, hấp thu huyễn lực so với nguồn gì đó còn nhanh hơn. Hừ, mấy thứ này nọ mà cũng muốn so với ta sao? Còn nữa, ta có linh thức! Lúc trước còn có vô số người muốn giành lấy ta mà hoa rơi máu chảy. Cũng chỉ có ngươi là may mắn thôi !” Mỗ đản lại bắt đầu tự kỉ.
Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ mũi. Được rồi, lại bị mắng, trong long nghĩ thầm: ‘Ngươi cũng chỉ là một quả trứng giúp người ta tu luyện thôi! Ngươi tự cao cái gì?’
“Bất quá căn cơ của thân thể này quả thật kém đến cực điểm, ý tưởng cải thiện thể chất của ngươi, ta thấy không ăn thua gì !”
“Cái này nói sau đi ! Như vậy, trong thân thể ngươi phong ấn thần khí nào?”
“Hiên Viên kiếm, Thần Nông đỉnh, Phục hy cầm. Luyện Yêu hồ, còn có Không Động ấn. Trải qua hành tỷ năm, phong ấn cũng không còn mạnh như trước kia nữa. Hơn nữa, trình độ phong ấn từng thần khí cũng không giống nhau. Bởi vì ta đã nhận ngươi làm củ nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/1298550/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.