Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau
-Chết tiệt Nó chửi thề,2 tay lấy vội viên thuốc và cốc nước trên mặt bàn uống ngay khi thấy đầu mình bắt đầu nhức. Nhưng lần này có vẻ còn nghiêm trọng hơn mấy lần trước,nó đã uống thuốc ngay từ đầu nhưng cơn đau đầu vẫn cứ mỗi lúc 1 nặng hơn, mấy viên thuốc đau đầu bình thường nó lấy dưới phòng y tế đã không còn tác dụng nữa rồi. Nó không thể làm theo những gì Ngọc Liên đã dặn, nó đau, và nó không thể khống chế nổi bàntay đang giữ chặt lấy đầu mình nữa. Nó đau đến nỗi phải hétlên, nước mắt cũng cứ thế mà tuôn rơi lã chã,chưa bao giờ nócảm thấy kinh khủng và sợ hãi như lúc này. Lan với Nhi vẫnchưa về,nó sợ tới nỗi phải lấy máy gọi về cho gia đình.Những hồi chuông vang lên thật nặng nề,cuối cùng thì đầu dây bên kiacũng có người bắt máy. Giọng nói nhẹ nhàng quan tâm vang lênbên tai: "Có chuyện gì mà gọi cho mẹ muộn vậy con gái?Không ngủ được hả?" Nó nấc nhẹ,cố nói cho thành tiếng: -Mẹ ơi,hức,cứu con với,con sắp không chịu nổi nữa rồi,huhu... Congái đau lắm.- nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ bị dao cứa vàotay,rồi lại hét lên vì đau đớn,bàn tay đang cầm điện thoạibuông thõng xuống đất. "Mỹ Anh, con làm sao thế này? Mỹ Anh?Con gái... Ông ơi,mau đến trường đón con bé về mau lên, huhu...Tôi đi ngay đây." ~~~ Buổi tối hôn đó,sân KTX trường YH school đột nhiên xuất hiện chiếc xe BMW sang trọng khiến nhiều ngườitò mò,vì KTX từ trước đến nay đâu có cho xe chạy vào? Từtrên dãy hành lang tầng 2 KTX khu nữ,1 người đàn ông cõng trênvai 1 cô gái đã ngất đi như chạy tiến về chiếc xe,bên cạnh còncó 1 người đàn ông ăn mặc sang trọng, khuôn mặt cương nghị nhưnglại tràn ngập sự lo lắng.Rồi cả 2 cùng lên xe,chiếc xe phóngnhanh ra cổng và biến mất trong bóng tối. Chiếc xe vừa rờikhỏi thì 2 người kia mới từ KTX khu nam trở về, và không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra,vẫn rủ nhau xuống căntin mua mì xào cho nó. Về đến nơi thấy cửa phòng mở toang,Nhi nhíu mày. -Con này nó làm gì mà mở cửa thế nhỉ,hay là có người tới chơi? -Vào đi rồi biết-Lan chẳng quan tâm, ung dung cầm túi mì đi vào trong gọi to:- Bọn tao về rồi đây, tao có mua mì cho mày nữa này. Đáp lại sự chào gọi nhiệt tình của cô là 1 sự im lặng đến đángsợ. Căn phòng rộng lớn nhưng vắng tanh không 1 bóng người. Nóđã biến mất, và căn phòng có chút gì đó hơi lộn xộn. Nhi thộn mặt: -Ơ, nó đâu rồi mày? Mọi khi giờ này nó ngủ rồi mà? Lan nhún vai: -Tao biết chết liền, hay nó ra ngoài đi dạo nhỉ? Ra đó tìm thử đi. Mì để lâu sẽ không còn ngon nữa. -Ok. Lan, Nhi đang định ra ngoài tìm nó về thì cái loa trong phòng độtnhiên được khởi động làm 2 người giật mình. Giọng thầy HT vanglên trên loa rõ mồn một. "phòng 25 nghe rõ. Vừa xong ngườinhà hs Mỹ Anh có đến xin phép cho em được về nhà với lý dochính đáng, vì thế nhà trường cũng đã đồng ý cho em về vàingày. Thầy thông báo để các em cùng phòng biết và không cần lo lắng. Còn đâu, chúc các em ngủ ngon." Loa đã tắt nhưng mặtbọn họ vẫn đơ như quả bơ. Nó về sao cả ngày hôm nay không thấynó nhắc đến chuyện này? Đã thế lúc về điện thoại cũng khôngthèm gọi báo cho 2 người 1 câu nữa chứ, hại họ cất công mòxuống tận căntin mua mì xào cho nó ăn. Con nhỏ này không đượcrồi, mai phải gọi điện mắng cho nó 1 trận mới được, còn bâygiờ thì đi ngủ đã. Dù sao nhan sắc cũng phải được quan tâmhàng đầu. ~~~ Ở biệt thự Dương gia, 1 đoàn bác sĩ đãđứng đấy đợi sẵn, vừa thấy nó về là lập tức chuyến lênphòng khám riêng trên lầu. Ngồi trong phòng khách, mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra, bà Dương ômlấy tay chồng mình mà khóc vì thương con gái. Cứ nghĩ tới bộdạng đau đớn của nó là trong lòng người làm mẹ như bà đau đến xé lòng. Bảo bối của bà, sao lại khổ thế này chứ. ÔngDương ngồi cạnh vỗ vai an ủi vợ, chốc chốc lại nhìn ngườitrước mặt thở dài não nề. Lúc ông đến nơi, nó vẫn còn tỉnh,khuôn mặt nó tái mét, nước mắt chảy dài nhìn ông đau đớn. Nóchỉ kịp nói câu "Ba ơi" rồi lịm đi trong vòng tay ông. Lúc đấytự dưng ông cảm thấy mình thật bất lực và vô dụng, muốn khócnhưng không thể, vì ông là trụ cột duy nhất của gia đình này,cho nên ông không được phép yếu đuối. Người ngồi đối diện vợ chồng ông Dương không phải ai xa lạ mà chính là thầy Vỹ-ngườiđã cõng nó trong KTX và cũng là người bạn thân lâu năm của giađình ông,hiện tại thầy cũng đang rất lo lắng cho bệnh tình của nó và càng lo lắng hơn cho vợ chồng bạn vì con mà suy kiệttinh thần.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau