Suốt buổi lễ, Huy nhấp nhỏm không yên, tay phải nắm chặt lấybàn tay nhỏ bé của nó. Cứ như thể cậu sợ nó lại bỏ cậu màđi nữa vậy.
Nó ngồi bên cạnh trả lời câu hỏi của mấy đứabạn cũ, nhất là 4 người kia, hỏi nó nhiều tới nỗi trả lờicũng không kịp. Thỉnh thoảng nó lại liếc mắt sang nhìn Huy, bộ dạng vừa vui vừa lo lắng của cậu khiến nó bật cười. Khẽ đanngón tay mình vào bàn tay ấm áp của cậu như muốn nói nó vềrồi, và nó sẽ không rời xa cậu nữa đâu.
"Tùng tùng tùng"
3 tiếng trống cuối cùng vang lên. Vậy là hết, những năm thángdài đằng đẵng cắp sách đến trường cũng chỉ tới đây thôi.
Buổi lễ kết thúc, đám hs trong trường bắt đầu tản ra, người thìvề kẻ thì ở lại luyến tiếc, ngắm nhìn ngôi trường lần cuốinhư muốn ghi vào sâu trong kí ức.
Huy kéo tay nó đứng dậy, mỉm cười:
-Chúng ta đi thôi nào.
-Đi đâu?-chư kịp để nó hỏi, 4 người kia đã lên tiếng hỏi trước.
-Đánh lẻ-Huy nháy mắt, mấy người kia hiểu ý nên cũng không làm khódễ gì nữa, để mặc cậu muốn đưa nó đi đâu thì đi.
Bị Huy kéo đi nhưng nó vẫn cố quay lại dặn dò vài câu:
-Tối nay nhà tui mở tiệc, tất cả nhớ đến đấy nhé, 7h30 nha.
~~~
Đứng trước cánh đồng bồ công anh rộng lớn, 2 người như thọt lỏngiữa không gian nơi đây. Từng cơn gió mát tạt vào mặt khiến nóthoải mái hơn hẳn.
-Sao cậu tìm được chỗ này hay vậy?
Huy nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-pha-phach/2346873/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.