Ánh mắt Bách Nhĩ sáng lấp lánh.
Ca ca của Mạn Ðạt tên Thương Viêm, chính là tam cấp chiến sĩ vừa mạnh mẽ vừa cường đại mà hắn mơ ước đã lâu.
Bách Nhĩ cầm bàn tay thô ráp, rạn nứt của Mạn Ðạt kéo hắn đi về hướng rừng cây.
Thật ra Bách Nhĩ không thể cảm nhận được tay Mạn Ðạt thô ráp đến đâu, chỉ có thể dùng mắt nhìn mới biết, bởi vì tay hắn cũng thô như chân gà.
Bàn tay tuy thon dài nhưng lại thô ráp, mười ngón tay và lòng bàn tay đều có một lớp chai thật dày nói rõ chủ nhân của nó không hề lười biếng mà còn rất chăm chỉ.
Tất nhiên, Bách Nhĩ biết rất rõ sự tình trong tiểu thuyết. Nguyên thân không phải không tìm được đồ ăn mà là bị nữ chính đoạt mất!
Không thì sắp xếp cho nguyên thân đi nhặt nhánh cây sau đó tự mình đi thu thập, thu thập xong trở về nói nguyên thân lười biếng không đi tìm đồ ăn, như vậy đương nhiên là hắn không được chia chút gì.
Cho nên nguyên thân ở trong bộ lạc chính là một cái bánh bao mềm ai cũng có thể nắn.
Mạn Ðạt nhớ tới một việc: "Bách Nhĩ, không phải là ngươi muốn đi thu thập nhánh cây giúp Xích Vĩ sao?"
"Sao đột nhiên lại nói chuyện này? Ngươi muốn ta đi giúp hắn thu thập?" Bách Nhĩ không chút để ý nói, đôi mắt chuyên chú nhìn phía trước cẩn thận tìm kiếm.
Mạn Ðạt lắc đầu ngay tắp lự: "Không phải đâu."
Hắn do dự nói: "Bách Nhĩ, ngươi đừng giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-o-hoang-da/2893768/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.