Chỉ là hắn vừa ngẩng đầu đã đần mặt ra.
Ôi mẹ ơi, sao lại là Thương Viêm thế này!
A a a a a!
Hắn bây giờ đang cắn ngón tay của Thương Viêm?
(Suprise chưa anh trai? Hú hú)
Không hổ là người nguyên thủy, chỉ hai ngón tay đã to như vậy, miệng hắn đều đầy rồi.
Bách Nhĩ đỏ mặt ngây người không biết làm sao, vừa không buông lỏng để ngón tay Thương Viêm vào sâu thêm nhưng cũng không để Thương Viêm rút tay ra.
Mãi cho đến khi Mạn Đạt hét lên: "Bách Nhĩ, ngươi mau nhả ra đi mà!"
Hả? À! Bách Nhĩ vội vàng há mồm nhả ngón tay Thương Viêm ra.
"Không phải ngón tay của ca ca mà là quả khổ diệp thảo kìa!" Mạn Đạt hoang mang rối loạn nói.
Hắn rốt cuộc ngu đến mức nào chứ? Nhìn gương mặt tuấn lãng kia cau mày đúng là khiến hắn không chốn dung thân mà. Hóa ra Thương Viêm muốn giục hắn nhả ra vậy mà hắn còn cắn ngón tay người ta, may mắn là không để lại dấu răng. Hoặc là do ngón tay hắn tương đối nhiều vết chai.
Nhưng mà....
"A". Bách Nhĩ há mồm, phát ra một tiếng "A" vừa ngốc manh vừa ngu si cho mọi người xem miệng hắn: "Ăn xong rồi, không còn nữa".
Bố Cát tìm ra một cây cỏ nửa ố vàng nửa khô khốc: "Đây là cỏ giảm đau, ngươi ăn một chút đi, có lẽ chút nữa sẽ không quá đau".
"Sau này đừng ăn khổ diệp thảo, ta sẽ săn một ít loại thịt mềm hơn". Thương Viêm bỗng nhiên nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-o-hoang-da/2893761/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.