Tuy rằng chúng nó còn nhỏ, nhưng cũng thừa biết tù trưởng không phải người tốt gì!
"Thật là buồn cười, ha ha ha ha!" Sơn Cước tới lui trước mặt Thương Viêm, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Da thú là khi ngươi còn ở trong tiểu đội săn thú của bộ lạc mà săn được, sau đó phân ra. Rõ ràng là chúng ta cùng nhau săn, dựa vào đâu để ngươi mang đi ra khỏi bộ lạc? Hắc Thạch, ngươi muốn đánh nhau có phải không? Hửm?! "
Hắn bỗng nhiên vọt tới bên cạnh Hắc Thạch, hung ác nhe răng với ba đứa nhỏ, tiếng cười chói tai tràn ngập ác ý, dọa cho nữ nhi năm tuổi của Hắc Thạch bật khóc.
(Đuma ghét cái kiểu này vc)
"....."
Bách Nhĩ thấy rõ móng tay đầy bùn và rau dính ở kẽ răng Sơn Cước.
(Editor câm nín luôn)
Đệt.
Biểu tình trên mặt Thương Viêm không thay đổi, chỉ là ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt Sơn Cước, đột nhiên câu môi cười: "Ngươi muốn chết sao, Sơn Cước?"
(Bá cháy luôn, không hổ là Viêm ca!)
Thấy Thương Viêm cười, Sơn Cước cứng đờ.
Nụ cười này hắn vẫn nhớ rõ. Lần trước khi ném vũ khí vào cổ cự thứ thú, Thương Viêm cũng cười như vậy!
Làm người da đầu tê dại!
Tù trưởng Cự Ba tức giận quát một tiếng: "Sơn cước, cút ngay!"
Tên vô dụng, vậy mà bị Thương Viêm dọa sợ. Trước đó còn nói khoác cái gì mà có thể giết chết Thương Viêm, phế vật!"
(Nguyên cái bộ lạc bao gồm cả ông có ai là nhân tài đâu mà nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-o-hoang-da/2893738/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.