🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba đứa nhỏ nhà Hắc Thạch ngáp một cái, chỉ chốc lát sau mí mắt đã sụp xuống, gối trên đùi Hắc Thạch ngủ say.

"Mọi người đều ngủ đi, ta và Ô Lâm canh giữ ở cửa sơn động, nếu có dã thú đột kích sẽ gọi dậy". Thương Viêm nói.

" Đúng vậy, nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai chúng ta vào trong rừng rậm săn thú, từ bây giờ bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông!" Ô Lâm kích động nói.

Vừa nói tới thịt, mọi người đều rất chờ mong.

Từ sau khi rời khỏi bộ lạc, thịt bọn họ ăn đều đến từ cự thứ thú của Thương Viêm, ai cũng cảm thấy ngượng ngùng, đặc biệt là các dũng sĩ, bản thân có năng lực săn thú lại phải ăn thịt của người khác làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu.

Bây giờ có thể săn thú tất nhiên là tốt nhất rồi!

"Được, ngày mai chúng ta nhất định có thể mang con mồi về!" Hắc Thạch và mấy dũng sĩ khác đều cười gật đầu, tràn đầy kiên định.

Mọi người nằm xuống vây quanh đống lửa, các nữ nhân và hài tử ngủ ở nơi gần lửa nhất, tiếp đó là người già, chỗ các dũng sĩ ngủ là xa nhất. Sắp xếp như vậy cho dù không có da thú để đắp, các nữ nhân và hài tử cũng sẽ không bị lạnh mà sinh bệnh.

"Bách Nhĩ, mau lại đây này!" Mạn Đạt nằm trên mặt đất, nhiệt tình vẫy tay: "Ở đây bằng phẳng cũng không có sỏi đá, nằm xuống đảm bảo không khó chịu đâu!"

"Suỵt...." Bách Nhĩ lấy một ngón tay che miệng.

Lúc này mọi người đều ngủ rồi, không thể đánh thức bọn họ được.

"Ngươi ngủ trước đi". Bách Nhĩ xua xua tay.

" Ah...." Mạn Đạt có chút mất mát, nhưng mà từ lúc rời khỏi bộ lạc đã đi lâu như vậy, vốn dĩ rất mệt rồi, hơn nữa đây là thời điểm an toàn nhất cho nên thả lỏng một chút liền ngủ.

Thương Viêm nghiêng đầu nhìn Bách Nhĩ đang đi tới bên người, đôi mày hơi hơi nhăn lại.

Bách Nhĩ vội vàng nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi, nói xong lập tức đi ngủ!"

"Ừm". Thương Viêm gật gật đầu, khẩy khẩy củi bên dưới để lửa cháy to hơn.

Bách Nhĩ thực sự có chuyện muốn nói với Thương Viêm, chính là về da thú.

"Mọi người không thể cứ ngủ như vậy mãi được, bây giờ còn chưa tới mùa đông cho nên buổi tối không lạnh, không có da thú cũng không sao. Nhưng mà chờ mùa đông tới, nhất định phải có da thú". Bách Nhĩ ngồi bên người Thương Viêm, nhìn đống lửa nói ra kế hoạch của mình: " Từ ngày mai, các ngươi tận lực săn bắt con mồi đi, mặc kệ là loại thú gì đều lột da mang về, được không?"

Ô Lâm vốn dĩ vẫn luôn lẳng lặng nhìn Mã Nỗ đang ngủ cạnh hắn, nhưng nghe được lời này lại nhịn không được xen vào.

"Bách Nhĩ, mang nhiều da thú về như vậy dã thú hung thú sẽ ngửi được mùi. Hơn nữa rất nhiều da thú không dùng được, chúng ta mang một ít da thú mềm về là được rồi mà?"

Trước kia bọn họ săn thú đều là trực tiếp đem da thú dùng được lột ra mang về, không dùng được thì chôn ở bên ngoài, mũi của đám hung thú đó thính lắm.

Bách Nhĩ không để ý đến Ô Lâm, chỉ lẳng lặng nhìn hai mắt Thương Viêm.

Dưới ánh lửa mờ nhạt, một nửa gương mặt Thương Viêm ẩn trong bóng đêm, bên mặt lộ ra ngoài ánh sáng càng thêm góc cạnh rõ ràng, cực kì có loại hương vị nam nhân!

"Được".Thương Viêm mặt không đổi sắc, đáp ứng thỉnh cầu không chút hợp lý này của Bách Nhĩ.

" Cảm ơn".

Bách Nhĩ cong cong đôi mắt: "Thương Viêm ca ca, ngươi thật tốt!"

Sắc mặt Thương Viêm nhàn nhạt: "Ồ".

Ô Lâm che mặt quay đi, lẩm bẩm nói: " Thôi...."

(Thôi anh đừng buồn, người đàn ông đã có bạn lữ thì phải kiên cường lên anh nhé!)

Thật ra khi Bách Nhĩ muốn Thương Viêm mang nhiều da thú về thì trong lòng đã nắm chắc rồi. Hắn biết mọi người lúc trước dùng da thú đều không có gia công, trực tiếp lột ra phơi khô liền dùng, như vậy đương nhiên rất cứng, còn dễ bị mục nát lại không giữ ấm được.

Mọi người đều biết da thú chia ra thành sống và chín, da chín phải trải qua xử lý. Vừa lúc hắn biết được một vài phương pháp, tuy rằng chưa qua nghiệm chứng, chỉ là xem video của người ta trên mạng, nhưng mà cũng phải thử xem mới được mà phải không?

"Thương Viêm ca, nếu ngươi săn được dã thú thì có thể giữ lại não của chúng nó không?" Bách Nhĩ suy nghĩ một chút, nói.

Hắn quyết định thử cách gia công bằng bột tro và não động vật.

"Ngươi thích ăn não sao?" Không biết Thương Viêm đang nghĩ tới cái gì: "Não xác thực tương đối mềm, nhưng mà không dễ nướng".

"Hả?" Bách Nhĩ sửng sốt.

Ta không có thích ăn mà!

Thương Viêm nhìn Bách Nhĩ, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cằm hắn khẽ dùng sức một chút, Bách Nhĩ theo bản năng mở miệng ra. Thương Viêm đem ngón cái vói vào trong, sờ sờ hai hàm răng.

Đúng thật, răng của Bách Nhĩ có thể là vì ăn nhiều rau nên bằng đi rồi, không giống như mọi người thường xuyên cắn mấy loại thịt rắn chắc đem răng mài nhọn.

Còn có mặt mũi và hai má, bởi vì không ăn thịt nên mặt Bách Nhĩ gầy gầy, hai bên hàm cũng không có cơ nhô ra vì ăn nhiều thịt cho nên gương mặt so với bàn tay hắn còn nhỏ hơn.

(Gap size!!!! À húuuuuuu.)

Thương Viêm nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Xem ra Xích Vĩ thực sự không hề đối tốt với Bách Nhĩ.

(Tợp nó đi anh, tợp nó!)

"Ưm ưm...." Bách Nhĩ vất vả há miệng, có cảm giác quai hàm đều đau, nước miếng theo khóe miệng chảy ra rồi!

Rốt cuộc Thương Viêm làm sao vậy nè!

Sao lâu vậy rồi còn chưa lấy ngón tay ra nữa?

Nếu không lấy ra thì hắn sẽ phải cắn ngón tay Thương Viêm đó! Sẽ cắn thật đó! Là cái loại cắn đến in dấu răng ấy!

Tựa như là bị thanh âm lên án của Bách Nhĩ kéo tinh thần về, Thương Viêm rút ngón cái ra.

"Huh...."

Bách Nhĩ nhanh chóng ngậm chặt miệng, lau khô nước miếng sắp chảy đến cổ.

Thương Viêm không để ý trên ngón tay dính nước miếng của Bách Nhĩ, chỉ giống như là cùng Bách Nhĩ thương lượng: "Não không dễ nướng, ta sẽ nhìn xem nơi này có dã thú nào thịt mềm một chút hay không".

" Từ từ!"

Bách Nhĩ đột nhiên phản ứng lại, hắn dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng: "Ngươi cho rằng ta muốn dùng để ăn à?"

"Ừm". Thương Viêm dừng lại.

Bách Nhĩ buồn cười nói: "Ta muốn não của dã thú là để xử lý da thú. Như vậy chẳng những ấm áp mềm mại, còn không dễ bị mục nát, cách làm cũng rất đơn giản! Nhưng mà ta không biết có thành công hay không, hy vọng là có thể đi".

"À". Thương Viêm nhàn nhạt quay đầu, ném một khúc củi khô vào đống lửa.

Tra nam hừ!

Có khả năng là bởi vì bọn họ vừa đến nơi này, hơn nữa sơn động cách rừng rậm một đoạn khá xa, cho nên không có hung thú hay dã thú chú ý tới nhóm người xâm nhập là bọn họ, buổi tối nay xem như an toàn, mọi người ngủ một giấc thẳng đến bình minh.

Buổi sáng hôm sau khi Bách Nhĩ tỉnh lại đã không thấy mấy dũng sĩ đâu, chỉ có ba hài tử, ba nữ nhân cùng với Hồng Thảo và Sơn Thạch ở sơn động, Mã Nỗ an tĩnh ngồi một bên, dũng sĩ duy nhất lưu lại là Đại Hà, hắn phụ trách bảo hộ bọn họ.

À, ở lại còn có Mạn Đạt, hắn cũng là người không có sức chiến đấu.

"Bách Nhĩ dậy rồi!"

Nhìn thấy Bách Nhĩ ngồi dậy, mọi người đều rất vui mừng.

Hồng Thảo hòa ái hỏi: "Bách Nhĩ, hôm nay chúng ta làm gì đây?"

"Đúng vậy đó Bách Nhĩ, chúng ta đều nghe ngươi". Hai nữ nhân khác chính là tỷ muội Điềm Nha và Khổ Ương cũng gật đầu theo.

Ô Xu nhỏ gầy mở to đôi mắt đen bóng, vừa ngoan ngoãn vừa có chút thẹn thùng đỏ mặt, ngồi yên không nhúc nhích nhìn Bách Nhĩ. Nàng ngồi cạnh hai ca ca, níu lấy tay bọn hắn.

Bách Nhĩ dụi dụi mắt đứng ở cửa sơn động nhìn ra. Núi nơi này vô cùng hoang vu, không biết có phải là từng bị cháy hay không mà bùn trên đất toàn màu đen, còn có rất nhiều nhánh cây mục. Trải qua nắng mưa, đa số cành khô đều bị vùi dưới đất. Nhưng mà nơi này cũng không có thảm thực vật mới mọc lên, chẳng biết nguyên nhân do đâu nữa.

Đám cây khô mục này vẫn còn dùng được, cho dù bị sâu đục rỗng còn mỗi cái vỏ nhưng có thể lấy đi đốt lửa cũng khá tốt, dù sao có còn hơn không mà. Bọn họ không có người bảo hộ thì không thể xuống dưới kia nhặt củi, chỉ có thể gom góp một chút trên mặt đất.

Haiz, mười chín người, chỉ có bảy dũng sĩ và một chiến sĩ, lại có mười một người cần bảo hộ, so ra vẫn quá chênh lệch.

Nếu hai nhi tử của Hắc Thạch trưởng thành thì tốt rồi, đến lúc đó sẽ có nhiều thêm hai nam tử hán bảo vệ mọi người. Hoặc là nói, nếu tất cả nam nhân đều có thể trở thành chiến sĩ là tốt nhất, lực lượng của chiến sĩ và dũng sĩ không phải chỉ kém nhau một chút thôi đâu!

Có thể nói thế này, dũng sĩ chỉ là nam nhân cường tráng, nhưng mà chiến sĩ lại là máy đóng cọc hình người.... A phi, nói sai rồi, phải là robot hình người, còn không ngừng thăng cấp nữa. Nghe nói khi chiến sĩ lên đến cấp cao, loại hình dung như mình đồng da sắt cũng không phải chỉ để nói chơi. Hung thú thì tính là gì? Một quyền một con!

Nhưng thật sự là đáng tiếc....

Chiến sĩ là trời sinh, cố gắng nỗ lực cũng vô dụng. Không phải ai cũng có duyên phận thức tỉnh thành chiến sĩ a...

"Ai nói chiến sĩ là trời sinh?"

Một thanh âm ngạo kiều vang lên trong đầu Bách Nhĩ, mơ hồ như mới vừa tỉnh ngủ, Bách Nhĩ dường như nghe thấy âm thanh duỗi người.

Hệ thống mà cũng cần ngủ à?

囧 o(╯□╰)o·

(Nguyên bản đó, không phải editor thêm vô đâu)

"Lên đường cùng ngươi nhàm chán như vậy, còn không bằng đi ngủ một giấc cho rồi, hừ". Hệ thống dùng thanh âm shota ngạo kiều nói.

"Ah..." Lực chú ý của Bách Nhĩ không nằm ở câu này: "Ngươi vừa nói chiến sĩ không phải trời sinh, đó là ý gì?"

Hệ thống hừ hừ nói: "Phải xem ngươi có ý muốn tiến bộ hay không, nếu như ngươi nỗ lực phân biệt đồ ăn, đến lúc đó thương thành mở ra muốn đổi gì mà không có chứ. Theo bản hệ thống biết, tới cấp 60 là có thể mở thương thành, bên trong muốn gì có đó, như vậy ngươi sẽ lập tức đi lên đỉnh cao cuộc đời có biết chưa!?"

"Ký chủ ngốc, bản hệ thống tốt bụng nói cho ngươi, trong thương thành có một loại "Mạnh mẽ đan", chỉ cần ăn vào là có thể xảy ra kỳ tích, tẩy rửa huyết mạch thì tính cái rắm gì? Hừ hừ".

Bách Nhĩ cảm xúc dạt dào: " Thật sự thần kỳ như vậy à?!"

Trâu bò ghê!

Đến lúc đó hắn nhất định phải đổi tám viên mười viên, chia cho mỗi người một viên!

Ngẫm thử xem, bộ lạc một trăm người mới được vài chiến sĩ. Nhưng mà chỗ hắn ai cũng là chiến sĩ, vậy không phải rất có mặt mũi à? Có phải hay không?

Hệ thống ngáp một cái, trợn trắng mắt nói: "Ngươi tỉnh mộng đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi bây giờ chỉ mới cấp 2 thôi đó, muốn lên cấp 60 còn xa lắm".

"Hơn nữa có đến cấp 60 thì cũng phải dùng điểm tích lũy để đổi".

Điểm tích lũy?

Bách Nhĩ hỏi: " Đây là cái gì nữa?"

Hệ thống lôi màn hình ra, vươn mũi tên chỉ vào thanh kinh nghiệm ở góc trên bên phải, nơi đó có một số 0 tròn trĩnh.

0 điểm.

Bách Nhĩ: "......"

Lau mặt một cái, Bách Nhĩ mệt tim nói: "Đổi một viên "Mạnh mẽ đan" cần bao nhiêu điểm?"

"Từ từ, để bản hệ thống nhớ lại một chút, trước kia tìm một ký chủ quá rác rưởi, chỉ lên tới cấp 50 đã chết rồi, thương thành cũng chưa mở, bản hệ thống có chút không nhớ rõ giá cả. Lần mở được thương thành đã là chuyện của mười mấy năm trước......" Hệ thống lầm bầm nói.

Qua chừng một phút hệ thống mới trả lời: "Ta hỏi bạn trai của ta - Tiểu Hắc rồi, hiện tại mạnh mẽ đan đang giảm giá, chỉ cần 999 điểm tích lũy là đổi được một viên, chúc mừng ngươi nha".

Editor: đến hệ thống còn có bạn trai, sao mấy người chưa có??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.