Ô Lâm dùng tay lau mồ hôi trên trán, gương mặt bị nắng chiếu đến đỏ hồng, hắn gỡ ống trúc xuống ừng ực uống nước.
"Ống trúc này dùng thật tốt, Bách Nhĩ luôn có thể biết những thứ mà chúng ta không biết nha, ha ha".
Thương Viêm nhíu mày nhìn sơn động.
" Làm sao vậy Thương Viêm?"
"Không ổn, sơn động sao lại yên tĩnh như vậy?" Sắc mặt Thương Viêm ngưng trọng.
Các dũng sĩ tức khắc trở nên khẩn trương, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt vũ khí: "Lẽ nào có dã thú tới?"
Có phải là mọi người đều bị tha đi rồi không?
Có điều sau khi bọn họ nhìn thấy người đi ra từ sơn động liền không còn lo lắng nữa, đều thở phào nhẹ nhõm: "May mà mọi người không sao".
Hồng Thảo, Điềm Nha và Khổ Ương đi ở phía trước, mỉm cười tiếp đón các dũng sĩ, mấy đứa nhỏ chạy tới ôm lấy Hắc Thạch ôm ống trúc uống từng ngụm nước to, rõ ràng là cực kì khát.
"Ha ha ha, chúng ta săn về rất nhiều thịt, đêm nay có thể ăn cho thỏa rồi!" Các dũng sĩ vui vẻ hô, trong lòng tràn ngập tự hào.
Có thể bởi vì thịt mà người nhà mang về cũng đủ cho nên mọi người đều phấn chấn tinh thần, tràn ngập tin tưởng.
Đây là ý thức trách nhiệm và kiêu ngạo trời sinh của bọn họ!
Chỉ có săn được con mồi mới là dũng sĩ chân chính!
Mạn Đạt cúi đầu chậm rãi đi ra: "Ca ca....."
Thương Viêm lướt qua đỉnh đầu Mạn Đạt nhìn vào trong sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-o-hoang-da/2893719/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.