Lâm Uyển Hi nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Thừa Hàn, nụ cười dịu dàng trên môi nàng như một tấm màn che giấu ý chí lạnh lẽo trong lòng.
"Hi nhi, sao muội lại nói vậy?" Diệp Thừa Hàn nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ không hài lòng. "Bản vương và muội đã định ngày, chỉ cần muội đồng ý, mọi thứ sẽ ổn thỏa."
Trong kiếp trước, cũng chính với giọng nói này, hắn đã từng bước dẫn dụ nàng vào cái bẫy. Nhưng đời này, Lâm Uyển Hi đã không còn là con ngốc dễ bị thao túng.
“Định ngày? Tứ hoàng tử, muội nghĩ rằng hôn sự không thể quyết định vội vàng như vậy. Hơn nữa...” Nàng chậm rãi đứng thẳng, dáng vẻ mềm mại nhưng ánh mắt đầy kiên định, “…muội nghĩ mình cần thêm thời gian để suy xét.”
Diệp Thừa Hàn sững người, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ ôn nhu thường ngày. "Hi nhi, không phải muội luôn mong được cùng bản vương nên duyên sao? Chúng ta đã nói chuyện này với lệnh tôn, người cũng đã đồng ý rồi."
Lâm Uyển Hi khẽ cười, ánh mắt nàng không giấu nổi sự giễu cợt. "Tứ hoàng tử, lời nói năm đó chỉ là sự ngây thơ của một đứa trẻ. Giờ đây muội đã trưởng thành hơn, nghĩ lại thấy mình không nên gấp gáp như vậy."
Diệp Thừa Hàn càng nghe càng thấy khó chịu. Nhưng trước mặt gia đình thừa tướng và đám hạ nhân, hắn không thể để lộ bất kỳ sự không hài lòng nào.
"Hi nhi, muội không tin bản vương sao?" Hắn cố gắng giữ nụ cười, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng giọng nói mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-ngoc/3726947/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.