Mèo tôi hết hồn, tròng mắt cũng lộ ra nét chột dạ. Tôi cứ kêu meo meo, móng nhỏ vùng vằng muốn thoát khỏi hắn. Phong Hiểu Hàn liếc nhìn bộ móng mèo, sau đó đứng dậy đi về phía tủ.
Vậy là… không truy cứu nữa đúng không?
Tôi nằm mơ hơi sớm, vì hắn lập tức quay lại, trên tay còn cầm theo kềm cắt móng chuyên dụng cho mèo.
Mịa bà! Mua hồi nào vậy? Thằng cha này âm mưu rút móng tôi từ lâu rồi ư?
Đuôi sà sát đất, tôi kêu lên những âm thanh gừ gừ như đang đề phòng con mồi. Cũng đồng thời đưa cho hắn ám hiệu: Đừng có đến gần tôi.
Phong Hiểu Hàn không quan tâm đến thái độ thù địch kia, tỉnh bơ kẹp tôi giữa hai bắp đùi. Á! Cái tư thế quái quỷ gì đây?
“Cắt móng cho bé thôi, gào ghê vậy!”
Đừng! Đừng động gì đến bộ nail của tôi hết, làm ơn!
Tôi hơi ăn diện. Cứ trúng đợt nghỉ dài như là Hè hoặc Tết thì tôi sẽ tranh thủ nhuộm tóc sáng màu, làm móng rực rỡ đắt tiền. Giờ hắn cắt trụi móng như thế, tới lúc biến thành người trở lại, tôi phải làm gì với bộ móng nham nhở kia đây?!
Tôi giãy giụa không thành, trơ mắt nhìn hắn xuống tay cắt móng tay móng chân trụi lủi.
Moá nó chứ! Tôi hận thằng cha này dễ sợ.
Tôi phải cắn chết hắn!
Giây phút tôi nhe nanh chuẩn bị cạp vào đùi hắn một phát thì ngoài cửa vang lên giọng nói ngọt ngào nào đó: “Phong Hiểu Hàn, cậu có ở nhà không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.