Tôi co ro nấp dưới mái hiên, chỗ này chắc cũng đủ xa rồi nhỉ? Tôi không biết nữa. Ban nãy cứ cắm đầu chạy thẳng, rốt cuộc tôi đang trốn tránh điều gì chứ?
Bầu trời đêm ở nơi này thật khác. Nó khiến tôi nhớ về quá khứ chật vật ở quê của mình. Gia đình tôi trước đây làm công nhân trong xưởng, xưởng bị dẹp bỏ, nhất thời thất nghiệp khiến ba mẹ đều suy sụp.
Cũng trong màn đêm như thế, ba tôi bao đồng mua giúp một đứa nhỏ mười tờ vé số. Về nhà giấu giấu giếm giếm nhưng vẫn bị mẹ tôi phát hiện. Bà vừa khóc vừa la lối om sòm, trách ba tôi tiêu tiền linh tinh, trong khi nhà cửa đang lao đao không có tiền, cục nợ cứ như cái đuôi phía sau rượt nhà tôi chạy không kịp thở.
Và rồi trời xanh chiếu cố, mười tờ đó đều trúng độc đắc. Một số tiền khổng lồ rách trời rơi xuống, nhà tôi cứ thế phất lên trong đêm.
Chuyển nhà lên phố, mua căn nhà to đầy đủ tiện nghi, đầu tư vào thủy sản và bất động sản, chỉ một hai năm mà tôi từ con nhóc quê mùa lấm lem hóa thành tiểu thư nhà giàu.
Tôi sợ nghèo. Chính vì sợ nên mới ghét. Nhưng trong thời gian sống với Phong Hiểu Hàn, tôi bỗng cảm thấy giàu nghèo thực ra không quá quan trọng.
Chẳng ai trên đời chết vì quá nghèo cả.
Phong Hiểu Hàn không giàu có, nhưng hàng xóm ấm áp, những niềm vui không xa xỉ nhưng khiến tâm tình người ta dễ chịu. Lòng tôi thấy hơi luyến tiếc, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947880/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.