Nhưng tôi lại nghĩ nhiều rồi.
Bà Nguyên nhìn vào mớ loằng ngoằng trên bàn, đốt một nén nhang rồi lẩm bẩm gì đó. Tôi nghe rất rõ nhưng lại không hiểu được ngôn ngữ mà bà ấy đang nói. Một lúc sau, bà ta chỉ tay vào tôi phán xanh rờn: “Cháu, phải trả giá cho những việc mình đã làm.”
Tôi làm cái gì? Tự nhiên đang đi trên đường hóa thành mèo, tôi có làm gì đâu?
“Biến thành động vật chỉ là bước đầu. Về sau sẽ còn nhiều hậu quả cần cháu xử lý lắm.”
“Nếu không thay đổi, cuộc đời cháu sẽ tăm tối cùng cực.”
Phong Hiểu Hàn lo sốt vó hơn cả tôi: “Bà Nguyên, là thế nào vậy? Bạn cháu đã đắc tội với ai ư? Bị người khác nguyền rủa ư?”
“Bạn cháu đang phải gánh chịu hình phạt.”
Bà ấy đốt bỏ mảnh giấy đỏ trên bàn, ánh lửa lóe lên rồi vụt tắt khiến trái tim tôi tê dại. Tại sao tôi vô duyên vô cớ bị phạt chứ?
“Có cách nào để bạn cháu biến lại thành người không? Cô ấy còn phải đến trường, về nhà nữa, không thể làm mèo suốt đời được đâu!”
“Chẳng phải từng biến lại thành người sao? Cứ áp dụng như vậy là được rồi.”
Hai đứa chúng tôi nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ về cảnh tượng hôm đó. Móa! Thật sự phải hôn hả?
Phong Hiểu Hàn ôm tôi ra về, bà Nguyên nói thêm: “Cháu gái, cẩn thận lời nói, suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi hành động. Đó là chìa khóa để cháu không bị biến thành mèo.”
“Cháu cảm ơn. Chúng cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947875/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.