Tôi lại đi lạc. Mấy con hẻm chỗ này cứ na ná nhau, đi một hồi tôi cũng hoang mang không biết mình đang ở phương trời nào. Trời tối, khả năng phán đoán đường phố của tôi càng trở nên chậm chạp hơn. Cũng may, vì đã từng sống trong thể xác mèo một thời gian nên tôi rất nhanh làm quen được, không còn thấy bỡ ngỡ nữa.
Tôi biết mình phải về nhà trước khi mẹ phát hiện tôi lại biến mất. Bình thường vào ngày nghỉ, tôi ngủ trong phòng tới trưa tới chiều mới chịu dậy. Mẹ cũng quen rồi nên ít khi lên phòng làm phiền tôi. Vậy nên tôi phải tìm được Phong Hiểu Hàn, để hắn biến tôi lại thành người và trở về nhà.
Nhưng vấn đề là tôi không nhớ nhà hắn ở đoạn nào.
Khổ quá!
Tôi gục đầu trong góc, nhìn dòng người tấp nập lại qua trước mặt mà bất lực. Tới ngã tư này là quẹo hướng nào ấy nhỉ? Ông trời! Không thể cho con một chút gợi ý nào sao?
“Ôi gấu nâu đáng yêu quá kìa.”
“Anh, mua kẹo cho em đi.”
“Gấu nâu ơi, mình mua kẹo rồi ôm mình một cái được không?”
Tôi theo phản xạ quay về hướng phát ra âm thanh. Con gấu nâu đó là?!!
Trước đây Phong Hiểu Hàn có mang tôi đi theo hắn phát tờ rơi. Hắn mặc bộ đồ gấu nâu cồng kềnh, pha trò vui vẻ bên đường để phát tờ rơi. Tôi nhìn vừa thấy đáng yêu vừa thấy tội nghiệp. Ai mà ngờ một nam sinh ở trường lúc nào cũng nghiêm túc, mặt lạnh như tiền, vì cuộc sống mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947869/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.