Trong lúc tôi còn đang bối rối thì ba mẹ đã đưa ra quyết định. Đó là bán nhà cùng công ty để trả nợ. Khi nghe được thông tin đó, ba mẹ rất sợ tôi nghĩ quẩn, hai người không ngừng trấn an tôi nhưng tâm tôi lại bình lặng như nước.
Tôi mỉm cười: “Không có vấn đề gì đâu. Ba mẹ đừng lo lắng quá! Chỉ cần nhà mình ở bên cạnh nhau là đủ.”
Ba mẹ nghe xong liền thở phào an tâm. Tôi về phòng, ngồi trên giường thẫn thờ thật lâu. Đúng là không có gì đáng sợ cả! Cùng lắm thì nghèo lại như hồi trước thôi. Mấy năm nay ăn sung mặc sướng vậy cũng đủ rồi, gia đình vẫn yêu thương nhau, ba mẹ vẫn che chở tôi là tốt rồi.
Tôi vẫn đến trường như thường lệ, bạn bè ở trường có vẻ vẫn chưa biết chuyện của nhà tôi, mọi thứ vẫn bình yên như thể những hỗn loạn trong gia đình chỉ là việc tồn tại ở một thực tại khác. Tôi cũng chủ động tìm Phong Hiểu Hàn, hắn vừa thấy tôi đã cau mày:
“Rốt cuộc em làm sao vậy? Có giận dỗi cũng phải cho anh biết lý do chứ?”
“Em xin lỗi.”
Phong Hiểu Hàn ôm lấy tôi: “Không có gì. Em không trả lời tin nhắn làm anh rất lo lắng!”
“Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tôi dành thời gian cuối tuần nghiêm túc suy nghĩ về chuyện của hai đứa. Tôi muốn níu kéo Phong Hiểu Hàn, dẫu sao học Đại học trong nước cũng không tồi. Hơn nữa tôi tin Phong Hiểu Hàn cũng không muốn rời xa tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947849/chuong-28.html