Tôi không dám nói với ba mẹ mình đã bị hủy tư cách thi, cả ngày chỉ ngồi bó gối ở phòng trọ dỗ bản thân chìm vào giấc ngủ để quên đi đau đớn trong lòng. Chớp mắt, ba ngày thi đã kết thúc. Ngày mai tôi phải trả phòng để về quê, cũng là ngày Phong Hiểu Hàn bay ra nước ngoài.
Tôi muốn đến gặp hắn, nhưng lại sợ phải chạm mặt hắn. Hiện tại tôi không còn xứng với Phong Hiểu Hàn nữa. Tôi biết hắn quý trọng và yêu thương bà của mình đến mức nào, vậy mà tôi nỡ lòng buông lời xúc phạm, giẫm đạp lên lòng nhiệt thành của hắn.
Ánh mắt phẫn nộ, đau đớn và thất vọng đó tôi sợ đời này khó thể nào quên.
Cuối cùng tôi vẫn chọn con đường trốn tránh, không đối mặt với hắn. Đây là cái giá mà tôi phải trả, cứ để tôi sống trong tội lỗi như vậy đi.
Tôi về quê, chờ đúng ngày công bố kết quả thì đến nói chuyện với ba mẹ. Tôi nói, mình không đủ điểm tốt nghiệp. Mẹ tôi chỉ lắc đầu mệt mỏi, bỏ vào phòng. Ba tôi bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng nói: “Không đậu thì học lại thôi. Không sao cả.”
“Vâng.”
Nhà nội mấy năm qua được gia đình tôi chiếu cố, cũng đã sửa sang lại khang trang hơn nhiều. Tuy không sánh được với căn biệt thự kia nhưng tình hình hiện tại, có nơi ăn chốn ở đã là may mắn với gia đình tôi lắm rồi. Ba tôi tìm một công việc dọn vệ sinh đường phố, vất vả nhưng ít nhất cũng có tiền trang trải. Mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947839/chuong-32.html