Mấy ngày liên tiếp tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là tránh mặt bà Nguyên. Tôi sợ bà ấy sẽ mang tôi đến gặp Phong Hiểu Hàn. Nhưng ngôi chùa mà tôi ở lại nhỏ xíu, trốn cỡ nào cũng sẽ chạm mặt nhau mà thôi.
Bà Nguyên mỗi năm sẽ đến đây làm công quả khoảng một tháng. Trừ câu nói lần trước, những lần sau bà gặp tôi đều không nói thêm gì nữa.
Tôi mơ hồ cảm nhận được bà cũng không có ác ý gì. Tôi không tránh né nữa, thi thoảng còn im lặng ngồi bên hiên nhìn bà chậm rãi lần chuỗi hạt trong tay.
Lâu lâu bà sẽ đến gần xoa đầu tôi, khen tôi đáng yêu. Trước khi rời đi, bà đeo lên cổ tôi một lá bùa nhỏ, bà nói đây lá bùa bình an. Chỉ cần tôi sống tốt, không làm điều sai trái thì lá bùa này sẽ cho tôi món quà bất ngờ.
Những lời huyền bí cao thâm này, không biết đến đời nào kiếp nào tôi mới lý giải được.
Trụ trì ở chùa tuổi tác đã cao, ông rất yếu nhưng đều đặn sáng nào cũng dậy sớm quét tước, tụng kinh. Trong chùa có thêm hai vị sư nhỏ tuổi, cả hai đều là trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng bởi trụ trì.
Thời gian này hai vị sư ấy đã đi quá duyên, nghe nói hơn tháng nữa mới trở lại. Nơi đây phút chốc chỉ còn mỗi tôi và trụ trì.
Giá mà trong hình dáng con người, tôi cũng sẽ giúp trụ trì dọn dẹp, nhưng một con mèo thì làm được gì chứ? Không gây thêm chuyện đã may lắm rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947760/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.