(4)
Từ sau khi kết hôn, tôi vì muốn có con mà nỗ lực đến bệnh viện khám định kỳ. Phong Hiểu Hàn còn mới bác sĩ tư nhân nổi tiếng để giúp tôi. Song, hắn vẫn luôn thủ thỉ với tôi rằng không có con cũng chẳng có gì hệ trọng, cuộc sống hai người như thế này quá đỗi tốt đẹp rồi.
Nhưng tôi biết hắn chỉ an ủi để tôi không áp lực mà thôi.
Kết hôn ba năm rồi mà bụng tôi vẫn không có động tĩnh. Điều này khiến mẹ tôi lo sốt vó.
“Con à, mày đã đi khám chưa?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Phong Hiểu Hàn đã lanh mồm lanh miệng nói giúp: “Tụi con đi khám rồi. Bác sĩ nói vợ con vẫn ổn, nhưng còn con vì công việc hơi áp lực nên chưa có con được.”
Mẹ tôi thở dài, bắt đầu giảng giải một hồi nào là vợ chồng phải có con cái mới hạnh phúc, nào là tuổi trẻ bây giờ cứ thích sống đơn độc như thế về già mới thấu cảnh hai ông bà già đơn chiếc chăm nom nhau…
Nghe mà choáng váng hết nửa ngày trời.
Thế nhưng Phong Hiểu Hàn vẫn chăm chú lắng nghe, một chút khó chịu bực bội cũng không thấy đâu.
Trở về nhà, câu đầu tiên tôi nói với hắn là: “Anh, em xin lỗi.”
Hắn trừng mắt, cốc lên đầu tôi một cái: “Lại nghĩ linh tinh cái gì nữa đấy?! Em lúc nào cũng ôm hết lỗi lầm vào người thế à.”
Tôi nhắm mắt, không biết nên trả lời thế nào. Hắn ôm lấy tôi, an ủi: “Em đừng như thế. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947745/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.