Tôi là Phong Hiểu Hàn, bốn tuổi ba mẹ ly hôn, tôi được bà ngoại nuôi nấng. Tôi chưa từng oán trách ba mẹ mình, chỉ là mỗi khi thấy đứa trẻ khác được thỏa sức nũng nịu trong vòng tay mẹ cha, lòng sẽ hơi đau một chút mà thôi.
Mười hai tuổi, tôi bỏ học vì nghèo quá. Công việc đầu tiên tôi làm là đi nhặt ve chai, tôi làm rất khá, thu nhập cũng ổn. Nhưng để chữa bệnh cho bà và nuôi hai miệng ăn thì không đơn giản. Khi đó tôi chỉ có một điều ước duy nhất là giá mình cao lớn hơn chút nữa thì có thể kiếm nhiều tiền hơn rồi.
Mười bốn tuổi, tôi bị người ta đánh đến ngất trong con hẻm nhỏ, thức dậy mới phát hiện tiền trên người đều bị cướp sạch. Tôi đã hai ngày không ăn gì rồi, không lẽ số tôi đến đây là tận?
Tôi gặp cô gái ấy vào ngày hôm đó. Tôi gục đầu ngồi trong hẻm, còn cô ấy một tay ôm tô cơm, miệng vẫn còn lầm bầm: “Đã nói là không thích ăn củ cải trắng rồi mà suốt ngày bắt mình ăn. Còn ăn nữa chắc biến thành củ cải mất! Á! Ai đây?”
“Cứu…”
Tôi vươn tay về phía cô gái ấy, đập vào mắt là ánh nhìn đầy sợ hãi của cô ta. Cô ấy mặc váy hoa, từ đầu đến chân đều sạch sẽ trắng thơm, rõ ràng là con gái của hộ nhà giàu nào đó quanh đây.
“Ê, đừng ngất! Có sao không?”
“Tôi đói…”
Tôi dùng hết hơi sức nói ra được hai chữ. Cô ấy dúi tô cơm vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947740/chuong-79.html