Trong phòng khách ánh đèn lờ mờ, mùi hương của rượu thoang thoảng khắp nơi, Vỹ Tường dựa lưng vào ghế sofa uống hết ly rượu này tới ly rượu khác trên bàn tới dưới ghế vương vãi khắp nơi đều chai rượu.Anh cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn cô gửi nhiều ngày qua. - Xin lỗi anh, em đi mà không nói lời từ biệt, vì em biết anh sẽ hông cho phép em đi, anh yên tâm em chỉ du học vài tháng rồi về chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh đừng buồn.
Từ ngày hôm đó, mọi liên lạc đều không còn, y như em đã biến mất khỏi thế giới này. Anh ném điện thoại xuống đất."Em là đồ dối trá, anh biết là em sẽ không về nữa, dù có trở về chỉ là một người khác mà thôi"
Chú Hải lom khom nhặt chai rượu, ngồi xuống bên cạnh khuyên nhủ"Ngày nào hết việc công ty, cậu về nhà là đắm chìm trong rượu, cậu định bắt chước ông chủ, uống rượu đến đầu óc điên loạn hay sao? bà chủ ở trên trời mà biết được chắc buồn lắm"
Giọng anh lèm bèm."Ông cứ mặc kệ tôi, quan tâm đến tôi làm gì không uổng rượu, tôi còn biết phải làm gì đây"
Lạc Văn từ bên ngoài tiến vào, anh ngồi xuống ghế ảnh mắt trầm buồn."Mày định như vậy suốt đời này hả? nhốt mình lại không quan tâm đến bất cứ ai?"
Vỹ Tường cầm ly rượu uống tiếp."Mày nghĩ tao bây giờ có thể làm được gì?"
Lạc Văn cầm lấy ly rượu."Tìm cô ấy đi, nếu mày yêu cô ấy thật sự, tao biết nơi cô ấy đang ở đâu"
Vỹ Tường giật mình."Không lẽ mày đã biết cô ấy là ai rồi sao?"
"Ừ, từ ngày đầu tiên gặp cô ấy tao đã cảm nhận được điều đó"
Vỹ Tường sụp mặt cười buồn."Cô ấy ngốc đến mức cứ tưởng rằng ai cũng tin cô ấy là Thiên Ân, một người tính khí ngang ngược, một người hiền hòa, làm sao người khác không nhận ra"
Lạc Văn."Nên mày đừng uống nữa, tao còn biết gần nơi cô ấy sống, có một chi nhánh của công ty, hãy chuyển công tác tới đó tìm cô ấy"
Vỹ Tường hướng mắt về phía bầu trời sao lấp lánh bên ngoài cánh cửa kính, dù em ở đâu anh nhất định sẽ tìm em, trừ khi em không cần anh nữa.
Sáng hôm sau bên trong văn phòng, Vỹ Tường nộp hồ sơ lên bàn, bà Diệp cầm lên xem khẩy cười.
"Cậu muốn chuyển công tác, qua công ty chi nhánh?"
"Phải" Vỹ Tường ưng thuận. Bà Diệp ánh mắt sắt bén, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì. bà Diệp ôn tồn bảo.
"Nếu chuyển tới đó, cậu phải hoàn thành công việc còn lại, chuyển giao cho người mới, còn nữa ở đó đã có giám đốc, liệu cậu bằng lòng làm từ dưới đi lên hay không?"
Ánh mắt Vỹ Tường kiên định, Chỉ cần được gặp cô ấy đều gì tôi tình nguyện. Anh lên tiếng "Được tôi bằng lòng"
Bà Diệp nở nụ cười tinh xảo."Được, một tháng sau tôi chuyển cậu đi, nếu tới đó cậu không làm được tích sự gì thì tôi để đưa cậu trở về công ty"
Vỹ Tường sắc mặt có chút không thoải mái, người phụ nữ này quá lợi hại, mình luôn thắc mắc bà ta có thật mẹ Thiên Ân? vậy Khiết Doanh có mối quan hệ với gia đình họ Diệp là gì?
Bầu trời xanh thẳm, một căn nhà nhỏ màu trắng, nằm bên bờ hồ trong lành,
bao quanh cánh đồng hoa cỏ dại màu vàng tươi, phía xa xa một khu vườn dâu chín mọng đỏ tươi, cô vươn tay hái từng trải cho vào thùng giấy đóng kín lại.
Đặt lên yên xe đạp nhỏ, buộc dây lại, Cô đạp nhanh về phía trước qua một cánh đồng cỏ bông lao màu trắng như tuyết, qua những hàng cây xanh thẳng tắp, xa xa là trang trại nuôi bò sữa những con bò sữa béo ú thong thả ăn cỏ.
Cô ngừng xe lại."Cô Oanh, con đem dâu và số rau củ quả cô đặt tới rồi đây"
Cô Oanh một người phụ nữ giản dị đang cắt cỏ cho bò ăn, ngẩng đầu lên gọi."Khiết Doanh tới đó sao?"
Cô tháo sợi dây cột thùng hàng, một anh chàng nước da ngăm mắt to tròn đen láy, bước tới khiên thùng hàng xuống"Để cho anh"
"Cảm ơn anh Quốc Huy"
Cô Oanh đưa cho cô một túi giấy, "Cho con đó"
Cô mở ra xem là phô mai sữa hình quả dâu tây.
"Dễ thương quá con hông nỡ ăn nó chút nào"
Cô Oanh cười bảo."Cứ ăn đi, mai cô làm cho thêm. Mà khiết Doanh này, con nên lấy chồng đi, cô giới thiệu con trai cô cho con, nó đẹp trai lại giỏi giang nữa"
Quốc Huy ái ngại kéo tay Cô Oanh lại, anh nói nhỏ."Mẹ, đừng có nói bậy mà"
Cô Oanh thì thầm."Thì hai đứa con, chơi với nhau từ nhỏ, mẹ thấy lớn hết rồi nên kết hôn đi là vừa"
Quốc Huy."Khiết Doanh, chắc gì đã thích con"
Cô Oanh ngó qua cô."Con suy nghĩ đi khiết Doanh"
Cô vòng xe đạp lại vừa bảo."Dạ, để con suy nghĩ"
Lòng dạ cô trĩu nặng, kết hôn sao? yêu thêm một lần nữa, điều đó có thể hông? Phía trước có tiếng ồn ào, cô ngừng xe lại ngó qua là trước cổng khu du lịch sinh thái. Cô hỏi thăm một cô gái.
"Mọi người hôm nay lại tập trung ở đây có việc gì sao?"
Cô gái trẻ đáp."Là Khu du lịch này, đang tuyển dụng nhân viên"
Cô tới tấm áp phích tuyển dụng. nhân viên lễ tân lương tháng 10 triệu, Nhân viên phục vụ lương 9 triệu, còn dọn dẹp 8 triệu, mình phải về làm hồ sơ xin việc ngay mới được.
Cô chạy gấp về nhà."Mẹ ơi, con vừa tìm được công việc có lương ổn định"
Bà lom khom trong nhà bếp, quay lại nhìn cô mỉm cười"Thật hả, con vậy tốt quá"
Anh Kiệt trong chiếc mũ rộng vành, vác trên vai cây cuốc từ bên ngoài tiến tới"Chị không cần phải đi xin việc làm, cứ để em lo cho gia đình là được rồi"
Cô lắc đầu."Em vừa coi sóc ruộng vườn, còn đi dạy học, người làm chị chị phải đỡ đần trong nhà,mai mốt em còn phải để giành tiền cưới vợ"
Anh Kiệt để cây cuốc xuống vai, lột chiếc nón ra quạt vài cái. "Chị Hai lo xa quá"Cô bảo."Dù sao, chúng ta phải gắng kiếm tiền, lo cho cuộc sống mai sau"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]