Trong phòng khách ánh đèn lờ mờ, mùi hương của rượu thoang thoảng khắp nơi, Vỹ Tường dựa lưng vào ghế sofa uống hết ly rượu này tới ly rượu khác trên bàn tới dưới ghế vương vãi khắp nơi đều chai rượu.Anh cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn cô gửi nhiều ngày qua. - Xin lỗi anh, em đi mà không nói lời từ biệt, vì em biết anh sẽ hông cho phép em đi, anh yên tâm em chỉ du học vài tháng rồi về chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh đừng buồn.
Từ ngày hôm đó, mọi liên lạc đều không còn, y như em đã biến mất khỏi thế giới này. Anh ném điện thoại xuống đất."Em là đồ dối trá, anh biết là em sẽ không về nữa, dù có trở về chỉ là một người khác mà thôi"
Chú Hải lom khom nhặt chai rượu, ngồi xuống bên cạnh khuyên nhủ"Ngày nào hết việc công ty, cậu về nhà là đắm chìm trong rượu, cậu định bắt chước ông chủ, uống rượu đến đầu óc điên loạn hay sao? bà chủ ở trên trời mà biết được chắc buồn lắm"
Giọng anh lèm bèm."Ông cứ mặc kệ tôi, quan tâm đến tôi làm gì không uổng rượu, tôi còn biết phải làm gì đây"
Lạc Văn từ bên ngoài tiến vào, anh ngồi xuống ghế ảnh mắt trầm buồn."Mày định như vậy suốt đời này hả? nhốt mình lại không quan tâm đến bất cứ ai?"
Vỹ Tường cầm ly rượu uống tiếp."Mày nghĩ tao bây giờ có thể làm được gì?"
Lạc Văn cầm lấy ly rượu."Tìm cô ấy đi, nếu mày yêu cô ấy thật sự, tao biết nơi cô ấy đang ở đâu"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-mao-danh/3745615/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.