Minh khôi khoang hai tay lại lên tiếng."Nếu em không chỉ ra, thì đừng trách anh nói ra sự thật em không phải là Thiên Ân"
Cô Xiết chặt tay lại không thể để anh ta uy hiếp mình mãi được. Anh cứ nói tôi không sợ đâu, tôi sẽ nói rằng anh vu khống tôi, tới lúc đó ai mới là người đáng tin"
Minh khôi tức giận lên."Em."
Cô lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt anh ta tung một cú đá anh ta ngã xuống đất."Anh hãy thử nói đi, để xem phần thắng thuộc về ai?"
Mặt trời mọc lên tia nắng chiếu rực rỡ cả mặt đất, Anh im lặng lạnh lùng, ngồi một góc trên ghế sofa hướng mắt qua cửa sổ ngắm biển cả, Cô mở cửa vào sao sắc mặt anh ấy hôm nay có vẻ lãnh đạm.
"Vỹ Tưởng, chúng ta ra ngoài uống cà phê sáng ha"
Anh ngó qua."Đêm qua anh thấy em từ bên ngoài về, có phải em đi tìm anh ta có đúng không, hãy thành thật trả lời cho anh biết có được không? có phải em và anh ta có quen biết nhau?"
Cả người cô bối rối mình nên nói sao cho anh ấy hiểu, mình sợ anh ấy lại hiểu nhầm rồi đâm ra suy nghĩ lung tung.
Tiếng chuông điện thoại ngân vang. Vỹ Tường bắt điện thoại lên nghe, gương mặt anh ấy có chút lo lắng. "Bà nội, đang bệnh cứ muốn đòi gặp em cho bằng được"
"Thế bà có bệnh nặng lắm không?"
"Anh không rõ Cô Vân nói sơ qua, về thăm bà mới biết thế nào"
Cô và lật đật về nhà của bà ở phía tây ngoại ô thành phố, Vừa tới nơi cô Vân ra mở cửa cô theo hỏi thăm về bà, " Tình trạng sức khỏe của bà thế nào rồi Cô Vân"
Cô Vân ậm a ậm ừ cho qua, khi mở toang cửa phòng ra, thấy bà nội anh ngồi ung dung uống nước, Bà phẩy tay gọi."Cháu dâu về rồi đó sao, mau vào đây ngồi chơi với nội"
Bà cầm lấy tay kéo lại ngồi xuống giường"Không phải bà nội nói không khỏe sao?"
Nếu không nói như vậy, sao mấy đứa về thăm bà nội"
Anh trầm giọng."Em và Nội anh rất hợp nhau lúc nào cũng không thành thật"
Lời của anh ấy như xuyên tâm não không cách giải bày, làm lòng mình thêm khó chịu hơn nữa, Sao câu nói đó, Anh ấy dường như phớt lờ mình, dù đứng gần nhau trong một centimet mà cứ như hai kẻ xa xôi nào đó không hiểu được nhau.
Cái dáng vẻ ăn trong im lặng, khiến mình thấy ái ngại, Cô gấp cá rô kho tộ đưa vào chén"Hôn phu, anh ăn món cá em kho, xem có ngon không nào"
Giọng anh không cảm xúc."Ngon lắm"
Bà nội anh ngó qua."Hai đứa lại cãi nhau hả, cứ như thế bao giờ mới kết hôn sanh cháu cổ cho bà bồng, mau làm hòa đi"
Mặt anh phẳng lặng như tờ giấy trắng không có nét ngang hay dọc, cập môi hình chữ nhất không hé lộ lời nào.
"Cháu dâu dùng bữa trưa xong, qua phòng đấm lưng cho nội"
"Dạ" Giọng cô yếu xìu.
Trong nhà cô họ không có thuê người làm, tất cả mọi thứ Cô Vân luôn tự làm lấy ví cô rất thích tự tay làm mọi thứ cho gia đình hơn là mướn người. Cô phụ tiếp rửa bát đĩa. rồi Cô mới đến phòng của bà bên trong không thấy bà đầu.
"Bà đi đâu rồi"
Tiếng bước chân vào Cô nghĩ bà trở về phòng thí thấy anh ở trước mặt"Bà sai anh vào chai dầu cho bà"
"Bà ở ngoài vườn sao?"
Bà nội anh ấy thật khó hiểu gọi mình tới rồi bỏ ra ngoài vườn. Tiếng cánh cửa đóng lại cùng với giọng của bà nội anh.
"Hai đứa có gì không thể nói, thì nói ra hết đi làm hòa với nhau bà nội mới mở cửa ra"
Anh quay lại vỗ cánh cửa."Nội, làm gì kỳ vậy"
Giờ đây trong phòng này không gian chỉ có hai người, Cô có hai ngại ngùng đứng yên một góc phòng, ánh sáng le lói qua khung cửa sổ.
"Vỹ Tường Cho em xin lỗi hông thể nào nói ra được chuyện vừa rồi, Anh đừng giận vì em hông thể thành thật nói anh biết, nhưng anh hãy tin rằng em hông có gì với anh ta"
Ánh mắt của cô đượm buồn, khóe mắt nhưng đọng vài giọt nước, Anh tiến gần hơn hôn nhẹ mi mắt cô.
"Nếu em không muốn anh không ép em, Anh tin tưởng vào em"
Anh biết em là ai, anh đã cho người đều tra lại mọi thứ, cũng vì như thế anh lại càng sợ hãi, anh ta đưa em đi mất, đều đó khiến nhói lòng.
"Hay là mình kết hôn em có được không"
"Hả?"Đều này có hơi vội vàng" Cô lắp bắp.
Vì kết hôn anh mới không để em đi mất, dù cô ấy có trở về cũng không làm được gì hai người chúng ta, và không ai phá hoại được anh và em.
"Anh cho em suy nghĩ một tiếng đồng hồ phải trả lời anh mau đó"
"Chỉ một tiếng sao ít vậy"
"Anh thấy thời gian còn nhiều đó chứ"
"À.. ừm để em nghĩ kỹ đã"
Tiếng điện thoại ngân vang, anh bắt máy lên nghe một lúc, Nét mặt anh đầy lo âu." Lạc Văn kêu anh lên Web có chuyện quan trọng đến em"
Anh mở Web trên điện thoại.Tin tức tập đoàn họ Diệp, Cô Thiên Ân trở về là kẻ giả mạo, có mặt giống như nhau rất có thể cô ấy đã đi phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi diện mạo giống với cô Diệp, rất có thể cô gái đó đã muốn giả mạo nhà họ Diệp để âm mưu của chiếm đoạt tài sản.
Cô đoán ra được là kẻ nào đã gây ra, anh ta thật sự là tên khốn, Tiếng mở cửa bước vào Cô Vân giọng hốt hoảng.
"Có rất nhiều phóng viên tới trước cổng nhà, đòi cho gặp cháu dâu cho bằng được"
Anh đứng trước cửa kính ban công, một đám phóng viên dày đặc, một chiếc xe màu đen chạy tới ngừng lại trước nhà, Trịnh Phát mở cửa bước ra.
"Thưa anh Phát, có phải tin đồn là thật cô Thiên Ân đó là giả? liệu đây là vu khống hay là sự thật?"
Trịnh Phát lên tiếng."Nếu muốn biết sự thật chỉ cần xét nghiệm ADN của cô ấy có trùng khớp không là biết ngay"
Anh ta đi thẳng vào nhà đám phóng viên cũng ùa vào theo, bị Cô Vân ra ngăn chặn lại, tay cô lạnh toát lên run rẩy làm sao bây giờ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]