Minh khôi khoang hai tay lại lên tiếng."Nếu em không chỉ ra, thì đừng trách anh nói ra sự thật em không phải là Thiên Ân"
Cô Xiết chặt tay lại không thể để anh ta uy hiếp mình mãi được. Anh cứ nói tôi không sợ đâu, tôi sẽ nói rằng anh vu khống tôi, tới lúc đó ai mới là người đáng tin"
Minh khôi tức giận lên."Em."
Cô lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt anh ta tung một cú đá anh ta ngã xuống đất."Anh hãy thử nói đi, để xem phần thắng thuộc về ai?"
Mặt trời mọc lên tia nắng chiếu rực rỡ cả mặt đất, Anh im lặng lạnh lùng, ngồi một góc trên ghế sofa hướng mắt qua cửa sổ ngắm biển cả, Cô mở cửa vào sao sắc mặt anh ấy hôm nay có vẻ lãnh đạm.
"Vỹ Tưởng, chúng ta ra ngoài uống cà phê sáng ha"
Anh ngó qua."Đêm qua anh thấy em từ bên ngoài về, có phải em đi tìm anh ta có đúng không, hãy thành thật trả lời cho anh biết có được không? có phải em và anh ta có quen biết nhau?"
Cả người cô bối rối mình nên nói sao cho anh ấy hiểu, mình sợ anh ấy lại hiểu nhầm rồi đâm ra suy nghĩ lung tung.
Tiếng chuông điện thoại ngân vang. Vỹ Tường bắt điện thoại lên nghe, gương mặt anh ấy có chút lo lắng. "Bà nội, đang bệnh cứ muốn đòi gặp em cho bằng được"
"Thế bà có bệnh nặng lắm không?"
"Anh không rõ Cô Vân nói sơ qua, về thăm bà mới biết thế nào"
Cô và lật đật về nhà của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-mao-danh/3738808/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.