Cô nhảy xuống biển, dòng nước chảy xiết khiến cô đuối sức cả cơ thể đang chìm dần xuống biển sâu. Anh bơi nhanh tới nắm lấy tay cô kéo lại gần dùng miệng truyền hơi thở cho cô ấy,khi môi chạm môi một lần nữa, anh cảm thấy mình thật sự yêu cô ấy, Anh ngoi lên mặt nước biển, đưa cô vào bờ cát trắng.
"Cô sao rồi?"
Cô nôn ra ít nước biển. bắt đầu mở mắt ra, ngồi dậy. "Đây là nơi nào?"
Vỹ Tường nhìn quanh rồi bảo."Có lẽ là một hòn đảo hoang"
Cô thốt lên. "Hả?"
Vỹ Tường bảo."Người trong khách sạn, thấy chúng ta chưa về họ sẽ đi tìm"
Cô suy tư hy vọng có người đến cứu sớm. vì ngày mai là lễ kỷ niệm khách sạn, mình mà đến trễ thế nào cũng bị đối tác chê trách.
Màn đêm buông xuống cả bầu trời sao cứ chớp tắt không ngừng, cô ngồi trên cát trắng bên ngọn lửa bập bùng.
"Bầu trời đêm ở đây nhiều sao thật đó,Nếu có sao băng, anh muốn ước gì?"
Anh ngước mắt nhìn bầu trời sao."Anh ước Ba sẽ trở về, Từ ngày mẹ mất ba suy sụp hay cáu kỉnh chìm dần men rượu, ông đổ lỗi cho anh, vì đưa anh tới trường mẹ mới mất."
"Cho tới một ngày anh đi học về, đồ đạc trong nhà đều bị ông đập vỡ, và ông ấy bỏ đi như vậy không quay trở về"
Giọng Cô trầm lắng."Anh không giận ông ấy sao?"
Anh gật đầu."Rất giận, nhưng anh vẫn muốn một người ba đáng kính hiền lành quay về"
Cô đưa lên tay vỗ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-mao-danh/3737570/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.