Xe ngựa chạy tới chạng vạng thì Tiểu Bảo gỡ ngân châm xuống, Liễu Phong Liễm khẽ run lông mi chậm rãi thức tỉnh. May là sau khi Liễu Phong Liễm tỉnh không còn tiếp tục ho ra máu, độc tính rốt cuộc đã bị Tiểu Bảo tạm thời ngăn chặn, ba người nhìn thấy châm huyệt có hiệu quả đều thở phào nhẹ nhõm, tâm cũng buông xuống.
Hà Ý Nhân cổ vũ vỗ vỗ bờ vai đơn bạc của Tiểu Bảo, liền thay thế Quý Lăng Tiêu ra trước xe điều khiển ngựa.
“Ngày hôm nay chúng ta tìm không được nơi dừng chân, không bằng đi một đêm luôn đi.” Hà Ý Nhân ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên.
“Nhưng trời này sợ rằng sẽ mưa.” Quý Lăng Tiêu đem đầu lộ ra ngoài, nhìn sắc trời nói.
“Ngươi lấy vải dầu lúc trước Tiểu Bảo mua ra phủ lên xe ngựa đi.”
“Ta đi lấy, ngươi cho xe dừng lại đi.”
“Ừ.”
“Nhị ca, vải dầu ở, ngươi lấy áo tơi (áo bằng rơm khô mà trong mấy phim cổ trang người ta hay mặc lúc trời mưa ý) cùng mũ đội đầu (hình như cũng bằng rơm luôn. Có bạn nào coi phim cổ trang thì sẽ thấy) đưa cho đại ca, ta giúp ngươi trải vải dầu.” Đút cho Liễu Phong Liễm uống nước xong, Tiểu Bảo dìu y nằm xuống, đắp chăn, “Ngươi nghỉ ngơi, nhưng đừng ngủ.”
Liễu Phong Liễm nhẹ nhàng mà gật đầu.
Trải vải dầu xong, Tiểu Bảo trong mắt bất an, sắc mặt ngưng trọng nói với hai người bên cạnh: “Đại ca, nhị ca, ta nghĩ chúng ta một đường đi cũng không cần ngừng lại nghỉ nữa, mau chóng đi Miêu Cương, bệnh trạng Liễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-manh-me-nhat-trong-lich-su-su-thuong-toi-cuong-tieu-tieu-thu/1284602/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.