Liễu Phong Liễm cùng Tiểu Bảo bước vào một khách *** bình dân, tiểu nhị đứng thẳng một bên mang vẻ mặt tươi cười chủ động nhiệt tình chạy tới đón tiếp. “Hai vị khách quan là muốn ở trọ hay chỉ dừng chân?” Tiểu nhị lễ phép hỏi. “Cho một gian phòng hảo hạng, đem tới các món sở trường của khách *** tới, sau đó chuẩn bị cho ta nước nóng để tắm rửa.” Liễu Phong Liễm lấy ra từ trong người tiền mà Tiểu Bảo nhét vào tay y lúc mua quần áo đưa cho tiểu nhị năm lượng bạc vụn, “Còn thừa là thưởng cho ngươi.” “Cảm tạ khách quan! Cảm tạ khách quan! Xin ngài đi theo ta.” Nhận tiền thưởng trong tay, tiểu nhị mặt vui như nở hoa, trấn nhỏ này rất ít khi gặp được những đại gia hào phóng như vậy, thoáng cái đã đưa cho gã hai lượng phần thưởng, này là bằng lương một tháng của gã rồi. Theo tiểu nhị lên lầu, Liễu Phong Liễm kéo Tiểu Bảo tới trước phòng chữ thiên thứ nhất thì dừng lại. Tiểu nhị động thủ mở cửa, làm tư thế thỉnh: “Nhị vị đại gia thỉnh chờ, thức ăn cùng nước nóng lập tức sẽ mang lên ngay.” “Trước mang nước nóng tới, thức ăn đợi lát nữa.” Liễu Phong Liễm suy nghĩ rồi nói. “Vâng, khách quan.” “Ta muốn ăn cháo.” Tiểu Bảo nắm lấy góc tay áo Liễu Phong Liễm làm nũng. “Ân, lát mua cháo tổ yến đưa tới.” Dứt lời, Liễu Phong Liễm đưa cho tiểu nhị năm lượng bạc. Tiểu nhị một bên nghe đến há mồm quên cả trả lời, gã mới chỉ thấy luyến đồng mà Trần viên ngoại ở trấn trên mua tận kinh thành cùng với tiểu quan bị đưa lên sân khấu ở Phương Thanh quán. Thế nhưng thanh âm bọn họ không thể dễ nghe giống như vị tiểu công tử này, thanh âm của bọn họ đều quá mức giả bộ, cố đè thấp giọng, thanh âm tuy nhỏ nhẹ thế nhưng khó nghe, không giống vị tiểu công tử này âm điệu vốn là thấp, khi nói ra rất tự nhiên, ngừng nghỉ êm tai, hơn nữa sóng mắt lưu chuyển tự nhiên mà tản mát nét phong tình mê người. Bất quá tướng mạo người này không có nét ôn nhu, trái lại có vẻ tuấn đĩnh, nhưng so ra vị bên cạnh kia giống như một vị cô nương tuấn tú, thần thái băng lãnh làm người ta không dám tiếp cận. Đáng tiếc a, nếu như vị tiểu công tử kia có được dung mạo của vị bên cạnh thì nhất định là một người tuyệt sắc. Liễu Phong Liễm khó chịu nhíu mày, tiểu nhị này bị làm sao, con mắt loạn liếc nhìn quan sát Tiểu Bảo, hắn là để người khác nhìn chằm chằm như vậy sao? “Ngươi có thể đi xuống.” “A! Dạ, tiểu nhân đi chuẩn bị.” Đón nhận nhãn thần băng lãnh của Liễu Phong Liễm phóng tới, tiểu nhị cả người giật mình, tỉnh táo lại, lòng bàn chân như bôi mỡ nhanh như chớp không còn thấy thân ảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]