Làm xong, mệt nhoài cả người, bụng thì đói nhưng thực sự giờ vết thương mới hành đau nên chắc nhai cơm ko nổi rồi,lại càng ko thể uống với mấy ông nội kia nửa…nó cũng ko thích nhậu tí nào….Uống đại 1ly bia xã giao, nó bước đi ra về sẵn kiu ông bảo vệ vô nhậu với tụi kia.Đang tính đi về thì ông bảo vệ gọi lại đưa cho cái bịch gì đó.Nó ngơ ngác tưởng ông đinh gửi ai thì ôbg bảo vệ noi:Cái này thấy để ở phòng bảo vệ,thấy trên hộp có mảnh giấy ghi là đưa cho Mon,lên mang mới ra đây cầm về đi.
-Anh không biết ai đưa hả anh hải.-Nó hỏi
-Biết đâu! Chắc đứa nào nó để phần ăn ày đó. Hồi nảy ko thấy mày ra ăn cơm mà.
– Dà…chắc vậy quá thôi em về trước nha
– Ko nhậu hả mậy
– Hok anh.Còn đau quá!
– Ờ cẩn thận mày.Dm coi chừng bị đánh nửa đấy.
– Chắc ko đâu anh hehe.-Rồi lại như hôm qua đi,nó đi bộ về nhà trọ.Cầm hộp quà trên tay thì thấy lặng lặng.Nghĩ không biết cái hộp này là của ai.Chợt nó nghĩ ra chắc là của nhỏ Thúy hay nhỏ nào ở quán tạng.Mấy em chết dưới "nhan sắc của mình đây mà" lên mới mua đồ ăn cho nó.Hazz đẹp zai cũng sướng(suốt ngày tự sướng ,không hiêu sak chúng nó không đánh chết luôn đi).Đang đi thì chợt nhần được điện thoại của Duy gọi.Mở mấy lên chưa kịp alo thì Duy đã nói:
-Mon à.Mày về chưa vậy.Đi đến đâu rồi.Hay để tao qua đón mày nha.
-Thôi,tao về đến nhà rồi.Thôi nha.
-Uk.
Thế là tắt máy đi,nghĩ lại cúng thấy ấm lòng,bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-lanh-chanh-va-chang-boi-ban/231065/chuong-16.html