-Bạn gái cháu bao nhiêu tuổi thế.-Cô căn-tin mặc nhiên coi nhỏ là bạn gái nó.
Chợt nghe thây thế thì nó bỗng giật mình,nó cũng không biết nhỏ bao nhiêu tuôi,nhưng đứng gần nhau thì thấy nhỏ già dặn hơi 1 tí vì son phấn mà,còn không trang điểm để mặt mộc thì nó cũng không biết nữa.
-Cháu không biết-Nó thấy cứ im lặng như thế cũng không hay lên trả lời.
Cô căn-tin nghe thế thì lại cười.Rồi cô hỏi toàn mấy câu làm quen xảgiao như tên gì, quê ở đâu, đang trọ đâu, ăn uống sao...Càng nói chuyện cô có vẻ càng thích nó vì nó nói chuyện khá lễ phép và thiệt tình, dân Miền Tây nói tiếng chân chất thật thà mà..dạ thưa ngọt lắm =Nó thì có kịch bản sẵn (có ai nhớ cái bản khai man của nó không)nên nói như đúng rồi.Ăn xong nó cảm ơn cô rồi chui vào lớp...Nhờ lớp rộng, đông...tự nhiên dc sự bao che đặc biệt của mấy đứa ngồi bàn cuối nên nó lẻn vào lớp mà giáo viênko phát hiện dc.Nghỉ giải lao 25 phút. Lớp như ong vỡ tổ. Nó ngồi im góc lớp nghe nhạc, lấy điện thoại ra nt cho chị “ne ne lam gi do”...một lúc lâu sau mới có tin trả lời “cho ngu xiu nua dung pha chi ma huhu”. Sax...giờ còn ngủ...bó tay chị của nó luôn. Ngồi một chỗ cũng chán, đi vòng vòng ra ngoài hành lang át, lớp nằm trên tầng 4, gió thổi mát phê người.c.Chẳng chần chừ lâu, nó cố sức chen vào can-tin sẵn nghề phục vụchuyên nghiệp của mình nó bắt tay vào phụ cô luôn. Mệt bở hơi tai, vì dù sao tay nó vẫn còn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-lanh-chanh-va-chang-boi-ban/1022105/chuong-45.html