Diệu Anh đứng ở ban công nhìn những tòa nhà đang thắp đèn sáng rực như sao đêm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khẩn trương. Nếu những gì Nam Phong nói là thật thì Bảo Khánh thật sự thích cô sao? Cô lớn chừng này, chưa bao giờ hồi hộp như thế. Lúc nghe Nam Phong nhờ cô thực hiện kế hoạch, khó khăn lắm Diệu Anh mới đè nén được nhịp tim đang đập liên hồi như người bị đuối sức.
Nhắc mới nhớ, tại sao cô không hỏi lí do mà Phương Linh rời bỏ Bảo Khánh? Biết đâu hai người đó còn yêu thương nhau thì phải làm sao? Asiaaa… Cô lại nghĩ gì không biết! Sao lại tự ti như thế? Nam Phong đã nhờ cô ra mặt như thế thì mọi chuyện ít nhiều gì cũng rõ ràng hơn một nữa. Vai diễn này, cô phải biểu hiện thật tốt. Nếu không thì cô sẽ để người khác lấy mất Bảo Khánh sao? Ôi trời đất, cô đang nghĩ gì thế? Gì mà “ lấy mất Bảo Khánh”? Bảo Khánh là của cô khi nào? Hay là cô cũng đã thích Bảo Khánh? Thật là, chuyện yêu đương luôn làm người ta rối rắm như thế này đây à?
Nhưng nghĩ lại thì Bảo Khánh có gì không tốt? Thân thiện, có khiếu hài hước, lại tốt bụng, chưa kể còn đẹp trên vạn người, tốt quá còn gì?
- Tiểu thư, sữa buổi tối của cô! – Quản gia đứng tuổi của Diệu Anh bất ngờ gõ cửa phòng khiến cô giật cả mình.
- Vào đi! – Diệu Anh vuốt lại tà áo, bước và trong.
Quản gia đặt ly sữa trên bàn viết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/2223915/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.