- Bà chủ, người đã về! – Quản gia đưa tay nhận lấy balo áo khoác ngoài từ Yến Nguyên, cúi gập người chào cô.
- Vy đâu? – Yến Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi.
- Yến Vy ở phòng đàn!
- Không còn việc của chú! – Yến Nguyên nói xong, một hướng đi thẳng đến phòng đàn.
Nhìn cánh cửa khép hờ, Yến Nguyên rón rèn đẩy vào thì bắt gặp Yến Vy đang thất thần ngồi, bàn tay chỉ gõ suy nhất một phím, ánh mắt lạ nhìn vào không trung. Cô không vui nhíu mài liền gọi:
- Vy!
Yến Vy giật mình, thất tha thất thưởng quay sang nhìn Yến Nguyên, nói:
- Chị! Em… em đang đợi chị!
- Có chuyện gì sao? Buồn à? – Yến Nguyên ngồi xuống cạnh nhỏ, bàn tay và ánh mắt tập trung vào phím đàn, nói.
- Khô… không có! À! Nghe bác Quân nói chị tìm em. – Yến Vy che dấu gương mặt mất hồn, vội lánh sang chuyện khác.
- Chẳng có gì quan trọng, bỏ đi. Lúc chiều thế nào? – Yến Nguyên vẫn giữ tư thế đệm đàn, hỏi.
- Gặp được mẹ! Mẹ hỏi thăm em! Ngoài ra chẳng có gì! – Yến Vy nói dối, hốc mắt lại cảm thấy cay cay.
- Cô chắc chứ? Đừng quên hậu quả của việc nói dối tôi! – Yến Nguyên sẵn giọng, lời nói chứa một ít uy hiếp.
- Em… em không có! Chỉ lả… chỉ là… - Yến Vy lấp bấp, thật không biết nói sao cho được.
- Thế nào? – Yến Nguyên ngưng tay, nghiêng đầu nhìn nhỏ.
- Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/2223906/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.