Chiều cùng ngày, Yến Nguyên ra viện. Khôngphải là cô không cần theo dõi bệnh tình nữa mà cô ghét không khí khó chịu ở đó. Roll Royce vòng một vòng, láy vào khuôn viênbiệt thự Nguyễn Hoàng.
Yến Nguyên mặc áo thun, quần jean đơn giản,đeo kính râm bước xuống. Yến Vy xuống cùng lúc ở cửa bên cạnh.
- Có cần em đỡ chị không? –Yến Vy lẽo đẽo theo.
- Cô nghĩ tôi bị gì? – YếnNguyên không vui nhíu mày.
- Vì chị mới xuất viện!
- Không cần! Tôi đi nghỉ mộtchút là được rồi. – Yến Nguyên nói rồi bước lên bậc thềm. đi vào nhà.
Ông Dũng nhìn Yến Vy mất hứng đứng đó, chỉlắc đầu cười rồi đi về phía nhỏ, an ủi:
- Đừng giận chị con! Tính conbé là vậy!
- Con biết rồi ba! À! Con rangoài một chút nha ba! – Yến Vy khôi phục vẻ mặt tươi cười.
- Được! Cố gắng về sớm ăn cơmvới ba và chị! – O6ng Dũng cười.
- Dạ! Chào ba! – Yến Vy nóirồi đi về hướng gara.
- Ừ! – Ông Dũng vội vã đápxong rồi cũng đi vào nhà.
Yến Nguyên lên phòng rồi ngã người trênchiếc ghế sofa.
Cuối cùng cũng rời khỏi nơi đầy mùi thuốckhử trùng đó.
Yến Nguyên hơi hé mắt nhìn xung quanh cănphòng. Rèm đều được kéo ra. Nắng chiều yếu ớt chiếu vào, tạo nên một khung cảnhvừa buồn vừa ấm.
Cô nhìn tới ban công. Rèm ở đó kéo hờ, cửakính thông với ban công cũng khép hờ. Xuyên qua khe hở, Yến Nguyên đưa mắt nhìnvài chậu lan ngoài đó. Hình như chúng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/2223853/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.