Bảo Khánh xoa nhẹ bàn tay của Diệu Anh, ngoài mặt tuy vui vẻ, nhưng tròng lòng chợt nghĩ xa hơn về câu nói đùa chưa tốt nghiệp cấp ba của Diệu Anh. Người như bọn họ, từ nhỏ đã tách xa môi trường bình thường, chương trình học nếu không phải nâng cao thì cũng là tăng cường. Họ phải học gấp biết bao nhiêu lần để cạnh tranh, đừng nói cấp ba, kể cả chương trình đại học cũng học qua rồi, nếu thêm hai ba năm nữa chắc có thể hoàn thành phần cao học. Cứ như vậy, mỗi người như họ, phải chịu biết bao nhiêu là loại áp lực. Áp lực từ xã hội, áp lực từ tâm lí của người gánh trên vai công ty lớn,… Mặc dù bình thường trông anh chính là bộ dạng của một tên ăn chơi hời hợt, nhưng những gì anh phải gánh vác không phải nói ra là sẽ có người hiểu. Đó là lí do anh không có bạn, và rồi anh gặp Nam Phong. Lần lượt đến lúc có tình cảm với Diệu Anh, Bảo Khánh lúc này mới cảm thấy cuộc sống thêm một phần nào dễ thở.
Bọn họ đều là những người trẻ, nhưng những người trẻ như bọn họ phải « sống trước », phải suy nghĩ nhiều, làm nhiều hơn những người cùng lứa. Tuổi tác bây giờ không phải là cái nói lên một người nữa mà cách họ sống, họ làm và họ yêu thương mới có thể thể hiện rõ bản chất của họ.
Cuộc nói chuyện của Bảo Khánh và Diệu Anh đột nhiên bị gián đoạn bởi sự trầm mặc của anh. Cô khẽ động bàn tay Bảo Khánh đang nắm tay mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/2223801/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.