Bởi vì cần phải có một cái tên thật kêu và dễ nghe để ghi vào gia phả nên điều này thật sự đã làm khó tổ phụ, phụ thân, thậm chí là cả nhà cô bé. Cuối cùng chuyện này vẫn để tổ phụ cô bé quyết định, cháu gái nhỏ của nhà chúng ta là bảo bối quý giá nhất của Vương gia, mỗi người đều phải đối xử với con bé như là báu vật, vì vậy ta sẽ đặt tên con bé là Vương Như Châu. 
 Khi cái tên này được công bố, Vương Đại tiểu thư không chịu nổi nữa. Cái gì? Như Châu*? Vậy chẳng phải bị người khác cười nhạo giống như là heo sao. Không được, phản đối, kiên quyết phản đối. 
 (*) Như Châu / Rú zhū/ đồng âm với "như heo" / Rú zhū / 
 Nhưng cô bé chỉ vừa mới đầy tháng vẫn chưa biết nói. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể khóc òa lên cho mọi người thấy cô bé đang vô cùng bất mãn. 
 Lúc đó cô bé đột nhiên khóc lớn lên khiến cả nhà đều giật mình, dỗ thế nào cũng không được. Lúc sau Tưởng thị nghi ngờ con gái không hài lòng về tên mới của mình nên mới khóc như vậy. Bà bèn hỏi con gái ngoan có phải không muốn gọi là Vương Như Châu không? 
 Vương Đại tiểu thư khóc đến sắp sửa đứt hơi nhưng khi nghe mẫu thân hỏi thì liền ngừng khóc. 
 Mọi người đều cảm thấy kì lạ. Cho nên trêu chọc rằng cái tên Vương Như Châu vẫn là tốt nhất. Vương Đại tiểu thư nghe xong đành phải tiếp tục khóc lớn lần nữa. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425706/chuong-6.html