"Không phải chuyện này vẫn chưa được quyết định sao." Vương Tự Bảo nói rõ sự thật.
"Chẳng phải ta đã vừa ý muội rồi sao. Về nhà ta sẽ nói với tổ phụ." Cậu trai ngây thơ nói rất hùng hồn.
Ngươi tưởng rằng mình vừa ý ai là có thể cưới người đó hả? Ngươi làm vậy là lưu manh! Cường đạo! Ngươi làm vậy là trắng trợn cướp đoạt dân nữ!
Vương Tự Bảo thật sự không có cách nào biểu đạt nhiều lời như vậy. Vì vậy chỉ có thể dùng một chữ để thay thế.
"Biến."
Đúng rồi, người này vào bằng cách nào? Vương Tự Bảo nghi ngờ hỏi: "Làm sao ngươi vào được đây?"
Cậu bé thấy rốt cuộc Vương Tự Bảo cũng hỏi tới vấn đề có thể khoe khoang này, vì vậy vui vẻ trả lời: "Ta và Thất đường ca của muội cùng đọc sách ở Học viện Hoàng gia. Ta cho Thất đường ca của muội cây cung mới lấy được, Thất đường ca của muội bèn đồng ý giúp ta dẫn các nha hoàn của muội đi, ta nhân cơ hội lén lút chạy vào đây thăm muội. Đúng rồi, chắc muội vẫn chưa biết đúng không, Thất đường ca của muội đúng là biết diễn. Ta bảo cậu ấy giả vờ bị đau bụng, cậu ấy lại vừa khóc vừa ôm bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất y như thật. Ha ha ta buồn cười chết mất. Chiêu này thật đúng là hữu hiệu, khiến đám vú em và nha hoàn chăm sóc muội sợ hãi. Bây giờ các nàng ấy đều chạy đi chăm sóc cậu ấy rồi. Vì vậy ta liền lén lút chạy vào. Ha ha, muội xem, có phải ta rất thông minh đúng không?"
Chỉ là chiêu lừa bịp của trẻ con mọi nhà mà thôi.
Vương Tự Bảo tiếp tục dùng một chữ để thay thế cho câu trả lời của mình.
"Cắt."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Cậu bé nhìn xung quanh một chút, bịch một tiếng, chui xuống dưới cái bàn phủ khăn trải. Vương Tự Bảo thì nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ. Bởi vì cô bé nghe ra tiếng động này không phải của vú Từ, cũng không phải của Đại nha hoàn Anh Hồng và Bích Hà của mình.
Mặt khác, cái người sắp đi vào này còn cố ý thả nhẹ tiếng bước chân của mình. Hành động này khiến trong lòng Vương Tự Bảo lập tức cảnh giác.
Người này chắc chắn có ý đồ xấu.
Người vừa tới chẳng phải ai khác, mà chính là Vương Đại nương bởi hôn sự không thành, nên không được phép có mặt ở tiệc sinh nhật hôm nay.
Vì không cam lòng, ngày hôm nay Vương Đại nương phái nha hoàn tâm phúc Ngưng Hương của mình âm thầm theo dõi Vương Tự Bảo. Đợi có cơ hội sẽ xuống tay với cô bé.
Đây cũng là chuyện từ lúc Vương Tự Bảo sinh ra tới nay, Vương Đại nương muốn làm mà vẫn chưa thể thành công.
Trời cao không phụ người có lòng, rốt cuộc lần này để nàng ta đợi được đến lúc xung quanh Vương Tự Bảo không có bất kỳ trưởng bối nào. Sau khi nhận được tin tức, Vương Đại nương quyết định cùng Ngưng Hương đến dò la.
Ở bên ngoài Bảo Châu Viện, nàng ta chứng kiến bên trong gấp gáp hò hét phái một nha đầu đi mời lang trung, Vương Đại nương còn tưởng rằng Vương Tự Bảo đã xảy ra chuyện gì. Kết quả, liền thấy người trong viện đều đang ầm ĩ vây quanh đích tử Vương Dụ Đình của tam phòng, hơn nữa vài người còn muốn khiêng Vương Dụ Đình đang lăn lộn trên mặt đất vào trong gian phòng bên cạnh.
Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua?
Vì vậy Vương Đại nương khẽ cắn môi, quyết định chó cùng rứt giậu. Nàng ta để Ngưng Hương âm thầm theo dõi, còn mình thì thừa dịp hỗn loạn chạy vào phòng Vương Tự Bảo.
Vừa vào cửa nàng ta đã thấy Vương Tự Bảo đang một mình nằm ngủ trên giường em bé.
Nàng ta thầm đắc ý: Tiểu nha đầu, giờ chết của ngươi tới rồi, ngay cả ông trời cũng đang giúp ta.
Hiện tại chắc chắn là thời điểm thích hợp nhất để xử lý tiểu nha đầu vướng víu này.
Năm nay nàng ta đã sắp đến tuổi cập kê. Nhưng đừng nói nhà chồng vẫn chưa có tin tức, ngay cả lễ cập kê cũng không có người lo liệu cho. Vì cái gì? Còn không phải là vì tất cả mọi người đều vây quanh yêu tinh hại người này, bận bịu tổ chức tiệc đầy tuổi cho nó sao.
Những việc này lại là vì sao? Còn không phải bởi yêu tinh hại người này là đích nữ, là bảo bối trong lòng bàn tay của già trẻ toàn phủ, còn nàng ta chỉ là một thứ nữ không ra gì hay sao?
Nàng ta không cam lòng.
Nếu không có yêu tinh hại người này, thì nàng ta có thể ghi tên dưới danh nghĩa Tưởng thị, trở thành đích nữ danh chính ngôn thuận, có thể thông gia với danh môn thế gia. Tam công tử nhà Công bộ Thị lang gì chứ? Ai còn coi hắn ra gì? Tương lai sẽ có lúc hắn phải hối hận.
Vương Đại nương càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ lá gan càng lớn.
Nàng ta rón rén đi tới bên giường trẻ con, suy tính làm thế nào để gϊếŧ chết Vương Tự Bảo mà bản thân vừa không bị phát hiện vừa có thể an toàn rời khỏi.
Nếu như nàng ta bóp chết Vương Tự Bảo, nhất định mọi người sẽ phát hiện có người ra tay. Nhưng nếu như ném nó chết, có phải có thể đổ rằng là Vương Tự Bảo ngủ mơ mơ màng màng, sau đó lúc xoay người không chú ý, tự mình ngã xuống từ trên giường trẻ con mà chết không.
Hiển nhiên cách thứ hai có lợi hơn một chút.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vương Đại nương đưa hai tay ra, giữ lấy cơ thể nhỏ bé của Vương Tự Bảo.
Thấy Vương Tự Bảo muốn giãy giụa, nàng ta bèn nhanh chóng ôm lấy cô bé, muốn tốc chiến tốc thắng.
Vương Tự Bảo thầm nghĩ: Không xong rồi. Lần này ngã xuống mình nào còn cơ hội sống sót!
Cô bé ngàn tính vạn tính, nhưng không ngờ lá gan Vương Đại nương lại có thể lớn như vậy, lại muốn ném chết mình.
Cô bé định kêu cứu.
Trong lúc hoảng loạn Vương Đại nương thấy Vương Tự Bảo muốn hết lên, bèn lập tức đổi thành một tay ôm Vương Tự Bảo, tay kia bịt miệng mũi của cô bé.
Ô ô, thằng nhóc kia mau cứu mạng.
Lúc này gọi người khác sợ rằng cũng không kịp, cô bé đành phải trông cậy vào thằng nhóc dưới mặt bàn kia rồi.
Vương Tự Bảo thấy khó thở, chỉ có thể ô ô.
Cô bé thầm lẩm bẩm: Thằng nhóc chết tiệt, nếu ngươi cứu bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ cân nhắc tương lai có gả cho ngươi hay không.
Có lẽ lần này thật sự là thần giao cách cảm, hoặc có lẽ là thằng nhóc kia nghe được âm thanh cô bé phát ra.
"Ngươi làm gì vậy? Mau buông nương tử của ta xuống. Người đâu mau tới đây, có người muốn gϊếŧ nương tử của ta." Cậu bé định từ nhìn người đến là ai, kết quả lại phát hiện người này ôm chặt Vương Tự Bảo, còn đang dùng tay bịt miệng mũi cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo vì thiếu dưỡng khí mà bị ngạt tới đỏ bừng.
Vì vậy cậu bé vội vàng chui từ dưới bàn ra. Đồng thời còn không quên hô to gọi những người khác tới.
Dù sao bản thân cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, có thể cứu sống Vương Tự Bảo hay không còn chưa chắc chắn.
"Ngươi? Ngươi là ai?" Sự xuất hiện của cậu bé khiến Vương Đại nương đang muốn gϊếŧ người càng hoảng sợ, hốt hoảng dùng ngón tay đang bịt Vương Tự Bảo chỉ về phía cậu.
Hành động này đã cho Vương Tự Bảo có cơ hội thở dốc.
Vương Tự Bảo lập tức há miệng hít thở từng ngụm, từng ngụm không khí vừa xuất hiện.
Tiểu chính thái thấy nàng ta buông lỏng bàn tay đang bịt Vương Tự Bảo ra, vì vậy bình tĩnh nói: "Tiểu gia ta là vị hôn phu của Bảo Muội, tiểu thiếu gia của phủ Cảnh Thân Vương, Cảnh Dực."
Cảnh Thân Vương đời thứ nhất, Cảnh Vinh đứng đầu trong đám công thần khai quốc, còn từng cứu tính mạng Hoàng đế Hạ Tổ Huy dưới đao của kẻ địch. Chính vì nguyên nhân này, sau khi Hạ Tổ Huy lên ngôi, lúc trọng thưởng cho các tướng lĩnh, việc đầu tiên là phong Cảnh Vinh làm thân vương, lại cộng thêm tước vị Thiết mạo tử vương*.
(*) Thiết mạo tử vương: Là tên gọi những vương tước thế tập thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc.
Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con.
Đồng thời tước vị Cảnh Thân Vương kế thừa muôn đời, vĩnh viễn không bao giờ tước bỏ danh hiệu.
Cảnh Dực này vậy mà lại là tiểu thiếu gia phủ Cảnh Thân Vương, lần này không chỉ riêng Vương Đại nương kinh hoàng, mà Vương Tự Bảo cũng có chút kinh ngạc, thảo nào thằng nhóc này lại khẳng định chỉ cần mình vừa ý Vương Tự Bảo, tổ phụ cậu liền có thể cưới được Vương Tự Bảo về cho cậu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Vương Đại nương sợ hãi, những người khác đã nghe được tiếng gào thét, vội vàng chạy tới nơi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]