Nhị ca liếc nhìn, Tiêu Tuấn Vũ lấy hẳn cây quạt "Thanh Sơn Vụ Mông" của bậc thầy Lưu Hào thuộc tiền triều mà hắn nâng niu nhất ra, đưa cho Vương Tự Bảo. 
 Hắn mừng thầm trong lòng: Đây là thứ bảo bối mà hắn đòi suốt bao nhiêu lần cũng không có được. Lần này Bảo Muội được tặng như vậy, chắc chắn sẽ thành đồ của hắn thôi. 
 Vậy là không chờ Vương Tự Bảo kịp phản ứng, Vương Dụ Phổ đã lập tức lấy ngay cả ngọc bội và cây quạt rồi đưa luôn cho Hương Thảo đang đứng phía sau. 
 Hắn dặn dò: "Giữ cẩn thận cho Quận chúa của ngươi. Hiếm lắm Tiêu Đại công tử mới hào phóng như này." 
 "Vớ vẩn. Lúc nào ta chẳng hào phóng." Nói xong, Tiêu Tuấn Vũ định xòe quạt ra theo thói quen, nhưng lại phát hiện trong lúc sốt ruột đã lấy luôn chiếc quạt bảo bối ra để làm quà gặp mặt mà tặng cho người ta rồi. Giờ muốn đổi ý cũng đã muộn. 
 Những người khác vừa thấy tình huống này, sau khi thấy Vương Tự Bảo cất tiếng "chào ca ca" xong cũng lập tức dâng quà ra mắt lên. 
 Vì Vương Dụ Phổ phải dỗ trẻ con nên không thể tham gia cuộc thi xúc cúc, cho nên cuộc thi từ mười người phải đổi thành tám người tham dự. 
 Mặc dù Vương Dụ Phổ vừa xem so tài, vừa giải thích quy luật cuộc thi cho Vương Tự Bảo nghe, nhưng Vương Tự Bảo vẫn chưa thể hiểu rõ mớ nguyên tắc ấy. Nhưng điều này cũng chẳng làm cô bé vơi bớt nhiệt tình khi xem. 
Chẳng qua cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425682/chuong-19.html