Mấy người Vĩnh Thịnh đế, Nhàn vương và Vương lão Hầu gia, Vương Tử Nghĩa sau khi nghe tin cũng đồng thời vội vã tới Ung Từ Cung.
Sau khi theo kịp Tưởng Thái hậu, Tưởng thị dịu dàng gọi một tiếng: "Cô mẫu." Tiếp đó, không kìm được mà nước mắt chảy dòng.
Từ nhỏ tới lớn Bảo Muội chưa từng trải qua bất cứ khổ nạn nào. Cho dù lúc sinh thần một tuổi, cô bé cũng chỉ bị hoảng sợ mà thôi. Lần này nghe nói lại bị ngã từ thềm đá cao như vậy xuống. Cũng may từ lúc ba tuổi cô bé đã tập võ với Vương lão Hầu gia, nên may mắn tránh được một kiếp nạn, nếu không còn không biết sẽ có hậu quả như thế nào nữa.
Nhưng mà nghe nói Bảo Muội vẫn đang hôn mê, chắc là bị thương rất nặng.
Nghĩ tới đây, Tưởng thị đau xót quặn thắt tim gan, nước mắt rơi càng nhiều.
Nơi đây là hoàng cung, người làm Bảo Muội bị thương lại là hoàng tử và công chúa. Mặc dù có Tưởng Thái hậu chống lưng, nhưng mà nói thế nào thì hoàng tử, công chúa cũng đều là cháu trai ruột và cháu gái ruột của Tưởng Thái hậu, là con ruột của Hoàng thượng. Thấy bình thường họ rất thương Bảo Muội, nhưng thật sự tới lúc có liên quan tới con cháu của mình, ai còn có thể nói chắc được chứ.
Tưởng thị biết lúc này nói nhiều sẽ sai nhiều, không sai sẽ thành sai. Bây giờ việc bà cần làm đó là thể hiện tình cảm của một người mẫu thân hiền một cách đơn thuần là tốt rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425621/chuong-52.html