Chương trước
Chương sau
Câu nói này giống như một "gáo nước lạnh" khiến mọi tỉnh ngộ.

Đúng vậy, trước đây Hử ca nhi tuổi còn nhỏ nên thích khóc, thích làm nũng cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng mà hiện giờ Hử ca nhi đã sắp sáu tuổi rồi, vẫn còn như vậy thì quả thật hơi ẻo lả.

Vương Hử sinh ra ở đại phòng, sau này toàn bộ Hầu phủ đều giao vào tay đại phòng. Triệu thị bình thường không hiểu chuyện thì cũng không sao, nếu Vương Hử bị dạy thành một đứa trẻ yếu đuối thế này, một mình cậu bé bị bắt nạt thì cũng thôi, nếu tương lai Hầu phủ nằm trong tay cậu bé thì chẳng phải cả Hầu phủ đều sẽ bị nhà khác đàn áp sao.

Vương lão Hầu gia suy nghĩ một hồi cuối cùng nhỏ giọng nói với lão thê vài câu.

Lý thị lặng lẽ gật đầu tán thành.

Cho nên Vương lão Hầu gia trước mặt mọi người trịnh trọng tuyên bố: "Bắt đầu từ hôm nay, việc dạy dỗ Hử ca nhi toàn bộ sẽ do Bảo Muội phụ trách. Triệu thị, con có nhiều thời gian rảnh như vậy tốt nhất vẫn nên giúp mẫu thân gánh vác một phần công việc. Tưởng thị, con cũng phải dạy bảo tốt cho Triệu thị."
Tưởng thị gật đầu nói: "Trước đây là do nhi tức* đã sơ suất. Nhưng mà Bảo Muội vẫn còn là một đứa trẻ, nó còn cần được phụ thân và Thế tử gia dạy bảo. Hử ca nhi có phải nên trước tiên giao cho nhi tức chăm sóc, đợi đến khi Hử ca nhi lớn hơn một chút thì để nó dọn ra ngoại viện sống."

(*) Con dâu.

Triệu thị nghe được tin tức này thì bị một đả kích lớn. Nhi tử của mình làm sao có thể giao cho người khác nuôi? Giao cho mẫu thân chồng còn hợp lý, nhưng phải giao cho tiểu cô tử chưa trưởng thành chăm sóc thì sao có thể.

Hầu phủ này sao lại không giống với những nhà khác như vậy chứ?

Cho nên nàng ta cố gắng tranh cãi: "Tổ phụ, Hử ca nhi còn nhỏ, nó không thể rời xa con. Tổ phụ người cần phải suy nghĩ lại đi ạ. Lại càng không thể đưa Hử ca nhi cho Bảo Muội nuôi dưỡng. Bảo Muội chuyện gì cũng không hiểu thì làm sao có thể chăm sóc Hử ca nhi?"
Lúc đầu Vương Hử còn đang mơ hồ, giờ nghe mẫu thân của mình nói vậy thì biết bản thân sau này phải rời xa mẫu thân, giao cho tiểu cô cô dạy bảo.

Cậu không phải không thích tiểu cô cô, trái lại còn vô cùng thích. Trước đây, cậu và tiểu cô cô không thân thiết chủ yếu là do mẫu thân cậu ngăn cản không cho cậu tiếp xúc với tiểu cô cô. Nếu không thì hôm nay sau khi bị bắt nạt, cậu cũng đã không trước tiên đi tìm Vương Tự Bảo.

Trong trái tim non nớt của Vương Hử, tiểu cô cô chính là sự tồn tại giống như thần thánh, cô cô không gì là không làm được. Người của toàn bộ Hầu phủ dường như đều nghe theo một mình tiểu cô cô. Mặc dù vai vế của tiểu cô cô nhỏ nhưng chỉ cần cô cô đưa ra ý kiến gì thì mọi người đều sẽ nghe theo.

So sánh giữa việc thích tiểu cô cô và rời xa mẫu thân, cậu đương nhiên không muốn rời xa mẫu thân của mình. Huống hồ gì tiểu cô cô cũng không quá thích mình, lại càng không thích mẫu thân mình.
Tiểu cô cô trước giờ luôn hiếm khi chủ động qua lại với bọn họ. Cô cô không thân thiết với bọn họ giống như với Nhị thúc, Nhị thẩm và Vương Tông.

Mặc dù bản thân từ nhỏ đến lớn không ít lần nhận được đồ tốt từ tiểu cô cô, nhưng cậu chưa bao giờ thấy tiểu cô cô đùa giỡn với mình giống như với Vương Tông.

Tiểu cô cô trước giờ luôn rất kiên nhẫn chăm sóc Vương Tông, Vương Tông cũng thích nhất dính lấy tiểu cô cô. Ngay cả tiểu cô phu sẽ thường khó chịu vì việc này.

Nghĩ đến việc tiểu cô cô không thích mình, Vương Hử lại bắt đầu khóc lớn lên, điều này còn khiến cậu buồn hơn so với việc rời xa mẫu thân.

Cho nên, cậu bé liền khóc lóc kêu cha gọi mẹ theo thói quen: "Tiểu cô cô không thích con. Mẫu thân, con muốn mẫu thân."

Vương lão Hầu gia vốn dĩ còn định suy nghĩ xem có nên giao Vương Hử cho Tưởng thị hay không.
Nghe Vương Hử khóc lóc, ông lập tức quyết định, "Giao Hử ca nhi cho Bảo Muội? Triệu thị, con không thấy bản thân đã biến Hử ca nhi thành dáng vẻ gì rồi à. Con muốn Hử ca nhi hoàn toàn bị hủy hoại hay là muốn toàn bộ Hầu phủ bị hủy hoại mới can tâm hả? Nếu như vậy, sau này Hầu phủ giao cho Phổ ca nhi là được rồi. Về việc này, Trạch ca nhi ngươi thấy như thế nào?"

Vương Dụ Trạch nghe vậy thì kinh ngạc. Ngoại trừ hết lòng dạy dỗ Bảo Muội, Vương lão Hầu gia trước giờ không quan tâm đến chuyện của đời sau. Lại càng không quan tâm chuyện của gia quyến nữ. Lần này ông mở lời giao Hử ca nhi cho Bảo Muội chăm sóc thì không nói đến, nhưng lại còn nói những lời nặng nề như vậy với Triệu thị.

Ngay cả vấn đề kế thừa Hầu phủ cũng đem ra nói. Chắc hẳn ông phải rất ghét Triệu thị.
Vương Dụ Trạch nghĩ đến đây bèn nhìn sang đích thê đang thất thần ủ rũ, cả người run rẩy thì hơi cau mày lại.

Vương Dụ Trạch ban đầu cũng rất yêu thích đích thê Triệu thị này. Nhưng từ sau khi sinh ra Vương Hử, Triệu thị đi đâu cũng đều ganh đua với Bảo Muội, khiến cho người của cả Hầu phủ đều không vui. Mặc dù ngoài mặt không ai nói gì nhưng giữa mọi người và nhất phòng bọn họ đã có một chút khoảng cách.

Nhất là sau khi nhìn thấy nhà ba người Vương Dụ Phổ được Bảo Muội công nhận, phụ thân mẫu thân, thậm chí tổ phụ, tổ mẫu đều rất vui mừng.

Trong lòng hắn không thể không ghen tức.

Theo lý mà nói, Hử ca nhi mới là đích trưởng tử của thế hệ này. Nhưng mà Hử ca nhi từ lúc sinh ra đã bị Triệu thị chiếm đoạt, không để cho người khác thân cận. Do đó, trước giờ Hử ca nhi chưa từng thay mình và Triệu thị phụng dưỡng phụ thân mẫu thân và tổ phụ, tổ mẫu. Đương nhiên, cũng do Hử ca nhi và Bảo Muội cũng gần tuổi nhau, Bảo Muội vẫn chưa trưởng thành nên không ai có thể nói là liên quan đến việc sủng ái Bảo Muội.
Nhưng Tông ca nhi nhà người ta bởi vì rất được Bảo Muội thích nên chỉ cần có Bảo Muội thì nó sẽ dính lấy Bảo Muội đòi được ôm. Cũng chính vì vậy mà mỗi khi Bảo Muội ở trước mặt trưởng bối trong nhà đều sẽ dẫn theo Tông ca nhi, thậm chí Tông ca nhi còn sẽ thường được Bảo Muội giao cho trưởng bối chọc ghẹo. Cứ như vậy, Tông ca nhi hiện đang âm ỉ thay thế vị trí được sủng ái của Bảo Muội.

Điều này hoàn toàn có lợi đối với nhà của Nhị đệ, nhưng chưa chắc là chuyện tốt đối với hắn. Nhất là khi sau này chia nhà, chia nhiều một chút cũng đồng nghĩa hắn có được ít một chút. Mặc dù nghĩ như vậy có hơi hẹp hòi nhưng không ai ghét bỏ tiền bạc cả.

Hiện giờ tổ phụ lại nói sẽ để Nhị đệ kế thừa Hầu phủ, mặc dù mang ý nói đùa nhưng điều này không thể không khiến hắn chú ý tới.
Nghĩ đến đây thì Vương Dụ Trạch nhìn tiểu tử mập mạp Vương Tông đang nằm trong lòng của Trương Quân Nhan muốn leo xuống đất để tìm Vương Tự Bảo.

Mặc dù hắn rất không nỡ giao đích trưởng tử của mình cho Vương Tự Bảo nuôi dưỡng nhưng vì tương lai của mình và nhi tử, Vương Dụ Trạch vẫn đành phải đưa ra quyết định.

"Con đồng ý để Bảo Muội dạy dỗ Hử ca nhi. Từ nay về sau vất vả cho Bảo Muội rồi." Nói xong thì hắn chắp tay về phía Vương Tự Bảo.

Vương lão Hầu gia nhìn Vương Tự Bảo hỏi: "Bảo Muội thấy thế nào?"

Vương Tự Bảo chỉ muốn mọi người nhìn rõ người nắm quyền tương lai của Hầu phủ như vậy rốt cuộc có được hay không. Cho nên, lúc cô nhận được tin Vương Hử bị bắt nạt chạy đến chỗ mình để mách chuyện, bèn âm thầm dặn dò thị nữ đưa mọi người đến Bảo Muội Viện. Không ngờ rằng lại gây ra cho mình một phiền phức lớn như vậy.
Thế nhưng cô cũng không phải là người sợ phiền phức, việc ăn uống ngủ nghỉ của hài tử cũng không cần cô quản, không phải chỉ cần uốn nắn hành vi ẻo lả của cậu thôi sao?

Cho nên cô vui vẻ gật đầu nói: "Được. Tiểu Ngư Đường Vương Hử về sau sẽ do con nhận nuôi."

Vương Tự Bảo trả lời vô cùng hào phóng.

Lâm Khê nhìn cô bằng ánh mắt ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Ta không hi vọng Bảo Muội phân tâm vì người khác."

"Đáng ghét, thu lại ánh mắt của huynh đi. Ta còn không biết huynh ư, huynh trước giờ luôn ra tay nhẫn tâm với người khác." Vương Tự Bảo nói xong thì đánh vào ngực Lâm Khê trước mặt mọi người.

Cô nàng nhìn mỹ thiếu niên mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn tú, thân thể hơi cao ráo đã dần trưởng thành. Trong lòng cô nghĩ: Đây mới là người giỏi giả bộ. Bình thường cậu trước mặt mình và người nhà mình đều tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà hễ ra ngoài thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Mọi người nhìn hai đứa trẻ một nam một nữ trước mắt đã không còn cảm thấy kỳ lạ, tất cả đều tỏ ra đã quen thuộc.

Do đó Vương lão Hầu gia vuốt chòm râu dưới cằm, tiếp tục tuyên bố: "Nếu Bảo Muội đã đồng ý, vậy thì bảo người lập tức dọn dẹp Thần Hi Viện kế bên Bảo Muội Viện. Bắt đầu từ ngày mai thì để Hử ca nhi sống ở đó."

Vì sợ xảy ra biến cố, Vương lão Hầu gia lập tức quyết định chuyển Vương Hử rời khỏi Nhuận Trạch Viện.

Triệu thị không cam lòng còn muốn đấu tranh, bị Vương Dụ Trạch liếc mắt thì lập tức im lặng.

Hầu phu nhân Lý thị nhìn Triệu thị không cam tâm tình nguyện, sợ nàng về sẽ nảy ra ý tồi tệ nào đó, bèn lạnh lùng phân phó: "Triệu thị, hôm nay sau khi trở về thì mau thu dọn đồ đạc của Hử ca nhi gửi qua Thần Hi Viện, ngày mai Hử ca nhi đi học về sẽ dọn qua bên đó sống. Về sau không có chuyện gì thì không cần đến làm phiền Hử ca nhi."
"Bà Tưởng theo phụ giúp đi, ta sợ Đại thiếu nãi nãi không có kinh nghiệm gì chân tay luống cuống." Tưởng thị cũng lập tức phân phó bà Tưởng giám sát Triệu thị.

Triệu thị vô cùng chua xót. Nhi tử mình vất vả sinh ra phải giao vào trong tay một đứa trẻ khác không hiểu chuyện. Hiện giờ vì sợ nàng ta gây cản trở, cả nhà này trên dưới đều coi chừng ả.

Cho nên nàng ta chỉ có thể cúi thấp đầu, siết chặt chiếc khăn trong tay, âm thầm chảy nước mắt.

Không có ai quan tâm tiếng lòng của người trong cuộc Vương Hử, cứ thế vui vẻ quyết định việc chuyển nhà của cậu bé.

Đợi đến khi về Nhuận Trạch Viện, Triệu thị nằm trên giường khóc lớn một trận. Nàng ta không có tâm trí để ý đến lời phân phó của Lý thị và Tưởng thị, trong lòng bắt đầu thầm hận cái nhà này.

Bà Tưởng cũng không quan tâm, tự mình lo liệu giúp Vương Hử thu dọn đồ đạc.
Vương Hử thì bị phụ thân mình Vương Dụ Trạch gọi đến thư phòng căn dặn một hồi.

Mặt khác, Tưởng thị lập tức phái người thu dọn Thần Hi Viện.

Lâm Khê từ lúc nghe nói Vương Hử chuyển đến Thần Hi Viện thì bắt đầu buồn bã.

Cần phải biết rằng Thần Hi Viện và Bảo Muội Viện chỉ cách nhau một bức tường, chỉ cần mở cửa bên là có thể tự do ra vào. Từ ba năm trước lúc cậu bái Vương Tử Nghĩa làm thầy, trước khi Nhàn vương rời khỏi Ung Đô bèn "đóng gói" cậu gửi đến Hòa Thuận Hầu phủ.

Sau khi đến đây, Vương Tử Nghĩa quyết định cho cậu ở ngoại viện. Đồng thời, ông đặt tên cho viện cậu ở là Lâm Thủy Các.

Thật lòng mà nói, Lâm Khê muốn ở cùng Vương Tự Bảo trong Bảo Muội Viện. Cho dù không thể ở cùng nhau thì ở gần Vương Tự Bảo cũng được. Như vậy mới có thể có lợi để cậu và Bảo Muội bồi dưỡng tình cảm chứ.
Nhưng mà nhạc phụ đại nhân của mình đã sắp xếp như vậy, cậu là một người ngoài sao có thể phản bác. Cho nên cậu rất không tình nguyện ở ngoại viện.

Đợi đến khi cậu đến Hầu phủ thì cuộc sống diễn ra rất có quy luật.

Ban ngày cậu đi học ở thư viện với Vương Tự Bảo. Buổi tối, Vương Tử Nghĩa đích thân giảng bài cho hai người họ. Ngoài ra, mỗi ngày còn dành một chút thời gian luyện võ cùng Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo do đích thân Vương lão Hầu gia chỉ dạy, còn bản thân cậu thì được thầy dạy võ do phụ thân mình sắp xếp dạy. Để lấy lòng Vương lão Hầu gia, lâu lâu cậu cũng sẽ khiêm tốn xin Vương lão Hầu gia chỉ giáo.

Cứ như vậy, Vương lão Hầu gia tự nhiên có cái nhìn khác về cậu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.