Lúc nãy Mỹ Cảnh không ở đây, cô ấy chỉ nghe Vương Tự Bảo dặn tới lư xá của cô để lấy đồ.
Thường thì Vương Tự Bảo sẽ để rất nhiều sản phẩm mới của Bảo Mặc Hiên trong lư xá. Một là để tuyên truyền sản phẩm mới với các đồng môn, hai là để kịp dùng cho những lúc quà cáp qua lại gì đó.
Vừa khéo, hôm nay chúng có thể phát huy công dụng rồi.
Hiện tại, trong lãnh thổ Đại Ung, thậm chí trên cả đại lục, Bảo Mặc Hiên cực kỳ nổi tiếng, văn nhân khắp thiên hạ đều lấy việc dùng văn phòng tứ bảo của Bảo Mặc Hiên là niềm kiêu hãnh.
Món quà lần này của Vương Tự Bảo được coi là đã làm Quách Văn Minh hài lòng.
Quách Văn Minh cũng không câu nệ nữa, bảo trợ giảng đi theo một chuyến, trông chừng mấy đứa học sinh để tránh xảy ra chuyện lớn gì, ngoài ra chỉ cần làm chứng là được rồi. Vương Tự Bảo bèn hành lễ cáo biệt Quách Văn Minh rồi dẫn mấy người đó vội vội vàng vàng đi tới võ trường của trường học.
Tại võ trường, tuy đã tan học nhưng vẫn có không ít học sinh đứng đợi ở đó chưa chịu rời đi. Đa số họ đều bị kẻ theo đuôi của Tiêu Ngọc Lâm là Tô Tử Hi tìm tới để trợ oai cho Tiêu Ngọc Lâm.
Tô Tử Hi chính là bạn tốt của Tiêu Ngọc Lâm, là con trai của đích tam tử Tô Tu của Định Nam hầu. Cậu và Tiêu Ngọc Lâm bằng tuổi, cùng nhau lớn lên. Có thể nói cậu và Tiêu Ngọc Lâm vẫn luôn "Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu"*.
(*) Trong tác phẩm "Dương Gia giang", Tiêu và Mạnh ở đây chính là hai vị đại tướng Tiêu Tán và Mạnh Lương dưới trướng Dương Diên Chiêu (Dương Lục lang). Hai người kết nghĩa huynh đệ, bên nhau như hình với bóng. Sau này thường dùng để ẩn dụ mối quan hệ của hai người nào đó vô cùng bền chặt, tình cảm sâu đậm. Người còn lại tên là Ngô Tuấn, năm nay bảy tuổi, là con trai út của Hình bộ Thị lang Ngô Thiên Khoát. Thê tử của Ngô Thiên Khoát là tỷ tỷ ruột của đích thê của Tiêu Ngọc Lâm.
Nói cách khác Ngô Tuấn và Tiêu Ngọc Lâm là biểu huynh đệ, Tiêu Ngọc Lâm là huynh.
"Tiểu cô cô, con hơi sợ." Nhìn thấy cục diện trước mắt, Vương Hử muốn bỏ cuộc giữa chừng.
"Sợ gì chứ, chỉ cần con gắng sức đánh tiểu tử Tiêu Ngọc Lâm kia là được. Nếu những người khác muốn ra tay, tiểu cô phu của con nhất định sẽ ra tay giáo huấn chúng. Hơn nữa, nếu như con đánh không lại Tiêu Ngọc Lâm, vẫn còn có tiểu cô cô ta báo thù cho con mà. Đại điệt tử, yên tâm dũng cảm đi đi." Vương Tự Bảo khích lệ.
Suýt thì cô đã hét lên "Tiến lên đi huynh đệ" rồi.
Hiểu được ý trong lời nói của Vương Tự Bảo, Vương Hử lập tức ngẩng đầu xác nhận: "Vậy có phải nếu con thua thì cũng không vấn đề gì, đúng không?" Vương Tự Bảo không định vội vàng làm hỏng chuyện. Dù sao thì cô cũng mới dạy cậu bé được hơn một tháng, không thể dạy Vương Hử trở thành nam tử hán khí phách ngút trời ngay tức khắc được.
Vì vậy cô buông mắt thản nhiên nói: "Ừm, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Nhưng mà nếu bị thua thì chắc chắn không thể cho con búp bê gấu chó lớn rồi. Mỗi ngày còn bị phạt đứng tấn thêm nửa canh giờ nữa."
"Ờ, vậy con sẽ cố hết sức." Nghe thấy búp bê gấu chó lớn chưa chắc đã là của mình, Vương Hử hơi thất vọng.
Vương Tự Bảo buồn cười nhìn Vương Hử, gõ lên đầu Vương Hử một cái nữa, nói: "Không phải là con sẽ cố hết sức, mà nhất định phải cố hết sức, biết chưa?"
"Đau đau đau!" Tiểu cô cô, lần sau lúc ra tay cô có thể nhẹ tay một tí được không!
"Đi đi, đại điệt tử. Chỉ cần hôm nay con thắng, kỳ nghỉ lần này tiểu cô cô sẽ dẫn con ra ngoại thành chơi." "Thật sao?" Đã rất lâu rồi Vương Hử không được tới ngoại thành chơi. Vừa nghe thấy ngoại thành, đôi mắt cậu bé đã sáng lấp lánh.
"Ừm."
Quả đúng với câu "Đằng sau phần thưởng hậu hĩnh phải có những người dũng cảm chấp hành nhiệm vụ".
Sau khi lên võ đài, Vương Hử và Tiêu Ngọc Lâm bất phân thắng bại. Nguyên nhân chủ yếu là vì cái gọi là "võ mèo" của hai người này thật sự không thể xem nổi.
Ngoại trừ lúc đầu Tiêu Ngọc Lâm có trình diễn một vài chiêu đẹp mắt, giành được màn vỗ tay tán thưởng của mọi người ở phía dưới thì ngay sau đó cậu ta đã bị Vương Hử dồn sức tấn công, cách đánh của Vương Hử không có quy luật gì, khiến Tiêu Ngọc Lâm cũng loạn theo.
Hai người cứ ngươi một tay, ta một chân như thế mà đánh loạn xạ ở trên đài cao, cuối cùng dứt khoát ôm lấy nhau mà đánh. "Bảo Quận chúa. Chuyện này, chúng ta có cần tới kéo chúng ra không?" Hai tên này một đứa là cháu trai của Kính Hòa công chúa, một đứa là chắt trai của Vương lão Hầu gia. Nếu mà xảy ra bất trắc gì thì không hay rồi. Vì thế trợ giảng sợ đến nỗi lập tức mở lời hỏi Vương Tự Bảo.
"Không cần. Với bản lĩnh của hai đứa nó thì căn bản sẽ không có gì đáng ngại đâu." Vương Tự Bảo không lo lắng.
Ơ, không bị thương nặng thì cũng bị thương nhẹ đấy! Như thế cũng được sao? Chuyện này phải ăn nói với Tiêu Đại công tử còn chưa kịp tới như thế nào đây.
Không đợi phụ thân của Tiêu Ngọc Lâm là Tiêu Tuấn Vũ tới, hai đứa trẻ đã mệt đến không còn sức trên võ đài, nằm song song thở hổn hển rồi.
Tiêu Ngọc Lâm vừa nằm vừa kêu la: "Đợi lát nữa tiểu gia ta lấy lại sức, chúng ta đấu tiếp." Vương Hử cũng không chịu yếu thế: "Đánh thì đánh, ai sợ ai?"
Vương Tự Bảo thấy thế cũng đủ rồi, kéo tay Lâm Khê, nói: "Huynh tới xách hai đứa nó xuống đi. Chúng ta cũng nên về nhà rồi."
Lâm Khê nghe xong mỉm cười: "Được, chúng ta về nhà."
Lần nào nghe thấy hai từ "về nhà", Lâm Khê cũng thấy vô cùng ấm áp, ngay cả việc bây giờ đang ở rể trong Hầu phủ để dắt lừa thuê cũng không để ý nữa.
Tới lúc Lâm Khê xách hai người họ xuống một cách nhẹ nhàng, mọi người mới biết rốt cuộc Lâm Khê khỏe đến cỡ nào.
Tuy lúc đầu Tiêu Ngọc Lâm còn muốn đấu tranh để tự mình đi, nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Khê xách xuống như xách một chú gà con vậy.
Cảm giác bất lực khiến Tiêu Ngọc Lâm thầm nghĩ mà sợ trong lòng: Vẫn may, lúc nãy mình không đồng ý đấu với Vương Tự Bảo, càng may là không đồng ý đánh với vị này. Nhưng mà qua trận đánh vừa rồi lại khiến cậu có nhận thức hoàn toàn mới về Vương Hử. Thì ra, Vương Hử cũng có thể không giống như nữ nhân, bị ức hϊếp thì chỉ biết khóc. Thì ra, Vương Hử cũng có thể liều mạng như vậy.
Nghĩ tới đây, cậu nhìn về phía Vương Hử. Sau khi đối diện với ánh mắt của Vương Hử, cậu "Hừm" một tiếng, rồi quay đầu đi.
Vương Hử bắt chước làm theo.
Không lâu sau, phụ thân của Tiêu Lâm Ngọc là Tiêu Tuấn Vũ vội vội vàng vàng chạy tới. Sau khi thấy Vương Tự Bảo, hai người hành lễ với nhau.
Lâm Khê cũng đứng một bên khẽ gật đầu.
Vương Tự Bảo thân mật hỏi trước: "Tiêu đại ca tới rồi. Trưởng công chúa và Tiêu thúc thúc, còn có Tuấn Đình tỷ tỷ có khỏe không ạ?"
"Phụ thân và mẫu thân ta dẫn Tuấn Đình tới thôn trang tránh nóng rồi. Ta đang ở trong phủ thì nghe thấy Ngọc Lâm và Hử ca nhi bị tiên sinh giữ lại nên mới vội vàng chạy tới đây. Sao rồi, kết quả như thế nào?" Tiêu Tuấn Vũ chớp đôi mắt đào hoa mỉm cười nhìn hai người mặt mũi bầm dập, người đầy bụi bẩn kia. Vương Tự Bảo nhún vai, trông không hề giống thục nữ, cười ha hả: "Giống như những gì huynh thấy, bất phân thắng bại, chính là bộ dạng hơi khó coi này. Nhưng mà bề ngoài không quan trọng, quan trọng là khí chất, khí chất huynh hiểu không?"
Hai người này còn có khí chất gì nữa, Tiêu Tuấn Vũ bất giác bĩu môi.
"Hừm! Đợi tiểu gia lấy lại sức, tiểu gia sẽ đánh cho Vương Hử không biết Đông Tây Nam Bắc gì nữa mới được." Tiêu Ngọc Lâm thấy phụ thân mình đã tới, cứ nghĩ mình đã có chỗ dựa vững chắc, vì thế khi được bằng hữu dìu đứng dậy mới kêu la phách lối như vậy.
Tiêu Tuấn Vũ bước tới, đánh vào ót của cậu, nghiêm khắc nói: "Nói bậy cái gì? Còn chê bị đánh chưa đủ sao?"
"Ơ kìa! Phụ thân, sao phụ thân lại đánh con?" Tiêu Ngọc Lâm ôm sau đầu, dáng vẻ đáng thương ngước lên nhìn phụ thân mình - người bị mẫu thân nói suốt ngày chỉ biết ra ngoài lêu lổng không chịu ở nhà. Lạ thật, hôm nay sao phụ thân lại dễ bị gọi tới đây như vậy chứ. Cậu còn tưởng mấy tiểu tư sẽ không tìm thấy phụ thân chứ. Cho dù đã thành hôn nhưng Tiêu Tuấn Vũ vẫn khó mà sửa được bản tính phong lưu. Bởi chỉ giữ chức quan nhàn rỗi, hằng ngày cũng không cần lên triều, vì thế suốt ngày hắn chỉ biết ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Hôm nay hắn không ra ngoài là vì bị nha hoàn vừa mới được nhận vào phòng trước đó không lâu quấn lấy. Nói cho cùng, hôm nay hắn bị lôi từ ổ phong lưu ra.
"Tiểu tử thối, cả ngày không lo học hành, từ sáng đến tối chỉ biết gây chuyện thị phi. Đánh con là còn nhẹ đấy. Đừng nghĩ rằng chuyện hôm nay ta không biết là do con bắt nạt Vương Hử trước. Mau xin lỗi Vương Hử." Tiêu Tuấn Vũ nghiêm mặt nói.
Không biết đứa con này giống ai nữa. Hắn nghĩ tốt xấu gì hình tượng của mình cũng là quý công tử hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong. Sao tới con trai lại suốt ngày chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thế chứ. "Nhưng mà nó cũng mắng con." Tiêu Ngọc Lâm méo miệng nói.
Cậu đã bị đánh thành bộ dạng thế này rồi. Người làm phụ thân đã không ra mặt thay cậu thì thôi đi, đằng này còn bảo cậu xin lỗi cái kẻ ẻo lả kia nữa!
"Là ngươi bắt nạt ta trước." Vương Hử không chịu thua.
Vương Tự Bảo gõ nhẹ lên trán Vương Hử, nói: "Bớt nói vài câu đi. Không nghe thấy Tiêu đại ca đang giáo huấn Tiêu Ngọc Lâm sao?"
Câu nói này hoàn toàn khiến Tiêu Tuấn Vũ khó xử rồi. Giống như hắn mà không giáo huấn Tiêu Ngọc Lâm thì sẽ có lỗi với sự thật hắn là phụ thân của Tiêu Ngọc Lâm vậy.
"Thế nó có xin lỗi con không?" Vương Hử bày ra bộ mặt đang chờ Tiêu Ngọc Lâm xin lỗi mình. Trong lòng còn đang do dự lát nữa có nên tha thứ cho Tiêu Ngọc Lâm hay không nữa.
"Đánh chết con cũng không xin lỗi." Tiêu Ngọc Lâm nghe thấy câu nói này của Vương Hử, lập tức thể hiện sự oai phong không chịu khuất phục. Vương Tự Bảo nhìn hai người, rồi lại nhìn Tiêu Tuấn Vũ. Sau đó cười nói: "Không cần phải xin lỗi, sau này chỉ cần hai đứa không đánh nhau nữa, làm bạn tốt là được. Nếu như Ngọc Lâm đồng ý, ngày mai ta sẽ bảo Vương Hử tặng ngươi một cây bút lông điêu khắc mới của Bảo Mặc Hiên."
"Thế ta muốn hình con hổ lớn, muốn một cây bút lông điêu khắc con hổ lớn uy phong lẫm liệt." Tiêu Ngọc Lâm như thể sợ Vương Tự Bảo nuốt lời, lập tức nói ra yêu cầu của mình.
Bút lông điêu khắc mà Bảo Mặc Hiên mới ra mắt gần đây là dựa theo những bức họa về động vật của các danh gia đại nho của mấy triều đại trước để khắc thành.
Trong đó hổ, sói, khỉ, ngựa, thỏ, chim ưng chiếm đa số.
Những nét bút đơn giản của Vương Tự Bảo không thể bì được với những bức họa này. Mỗi một bức hoạ đều được coi là cực phẩm, hoa văn trên đó sống động như thật. Hơn nữa chất liệu của những chiếc bút lông này đều là loại thượng hạng. Đồng thời những hoa văn này cũng do Bảo Mặc Hiên bỏ ra số tiền lớn để mời chuyên gia điêu khắc về khắc thành.
Từ khâu chọn vật liệu cho tới thành phẩm cuối cùng, không biết đã phí biết bao nguyên vật liệu.
Tính thế nào thì mỗi một cây bút lông cũng là vật báu hiếm có.
Bảo Mặc Hiên không định giá những cây bút lông này, mà cứ cách mấy ngày lại bày ra một vài cây, đặt trong tiệm để tiến hành đấu giá.
Thời gian đấu giá được quy định là một tháng.
Người nào nhìn trúng cây bút lông nào đó thì sẽ tham gia đấu giá. Nhân viên bán hàng sẽ tùy theo giá thầu, đánh dấu giá mới nhất trên thanh giá cây bút lông này để người khác tiếp tục đấu giá.
Một tháng sau, người ra giá cao nhất sẽ giành được cây bút đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]