"Ừ, huynh cũng vậy nhé. Vậy ta đi trước đây, huynh ở sau cố gắng đuổi kịp nhé." Vương Tự Bảo nói xong câu này thì cười tinh nghịch với Lâm Khê. Sau đó cô bé gọi Lương Thần và Mỹ Cảnh xuất phát cùng với mình, còn những tiểu nha hoàn và bà tử mang theo đồ ở phía sau thì cứ từ từ leo lên.
Vương Tự Bảo giống như một chú chim nhỏ vui vẻ được thoát khỏi lồng, di chuyển như con thoi trên đường lên núi. Lâu lâu tiếng cười của cô như tiếng chuông vang vọng khắp hang núi.
Khóe miệng của Lâm Khê cũng vô thức nhếch lên theo tiếng cười của Vương Tự Bảo.
Cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đã có Bảo Muội, cuộc sống của cậu không còn mất phương hướng nữa. Đã có Bảo Muội, những tháng ngày của cậu mới có lối thoát.
Bởi vì có Bảo Muội mà mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp.
Đến khi Vương Tự Bảo rời khỏi tầm nhìn của Lâm Khê thì cậu sử dụng khinh công chạy nhanh lên đỉnh núi. Tốc độ của Lương Thần và Mỹ Cảnh ở phía sau cũng không hề chậm.
Những hàng cây rậm rạp cứ thế lướt qua, tiếng nước chảy róc rách của con suối giống như bản nhạc tuyệt vời xoa dịu tâm trí con người. Thỉnh thoảng tiếng chim hót véo von lại vang lên khắp khe núi.
Vương Tự Bảo vui vẻ nhảy múa ở trên núi giống như một yêu tinh đến từ chốn núi sâu. Nhìn từ đằng xa, cô bé dường như là nét vẽ sinh động nhất, rực rỡ nhất của bức tranh.
Lâm Khê xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425569/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.