"Thế nào, đại sư, phương pháp này của ta không tệ đúng không? Các ông chỉ cần làm một ít bùa rồi vẽ thêm vài chữ nguệch ngoạc trên đó là ta có thể bán đi với giá cao cho các ông." Vương Tự Bảo khoe khoang nói.
"A di đà phật! Tiểu thí chủ đừng nói bừa, bùa do lão nạp làm ra sao có thể gọi là chữ nguệch ngoạc được chứ? Hơn nữa, bùa chúng ta vẽ chỉ để tặng cho người có duyên, sao có thể nói thành bán được?" Lão hòa thượng hơi giận dữ nói.
Đây cũng quá hạ thấp việc dày công tu dưỡng của người xuất gia bọn họ rồi.
Vương Tự Bảo cười ha hả nói: "Đại sư đừng tức giận! Ta chỉ nói như vậy mà thôi. Hai ngày nữa ta sẽ gọi người tới lấy. Tốc độ làm việc của các ông cũng phải nhanh một chút. Cách thời gian thi hội cũng không còn bao lâu nữa."
"Hai ngày nữa thì có phải hơi quá vội vàng không?" Bùa bọn họ vẽ ra lại không thể thật sự là mấy chữ nguệch ngoạc như Vương tiểu thí chủ nói được, đó cũng là công việc đòi hỏi rất nhiều kỹ năng và độ khó được không hả.
Muốn vẽ một nghìn lá bùa trong hai ngày, chuyện này cũng quá vội vàng rồi.
Vương Tự Bảo chần chừ một chút rồi trả lời: "Vậy thì ba ngày."
"Năm ngày." Lão hòa thượng buột miệng nói ra.
"Được, thành giao. Nhưng lời từ miệng đại sư nói ra cũng không thể là lời dối trá được. Sau năm ngày ta sẽ bảo Quyển Thư qua đây lấy." Vương Tự Bảo nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425519/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.