Vương Tự Bảo đã không khuyên nhủ thì thôi, đằng này lại còn nhiệt tình gật đầu: "Oán mới đúng. Đàn ông như sư phụ của con ấy mà, có người phụ nữ tốt nào lại không oán giận chứ?"
Tưởng thị trừng mắt nhìn con gái mình, vội vàng lên tiếng: "Xuất giá tòng phu, đây là số mệnh. Nhưng rồi sẽ ổn cả thôi."
Vương Tự Bảo bĩu môi nói: "Không phải là con không mong sư nương với sư phụ được êm đẹp. Nhưng nếu cứ dung túng sư phụ như hồi trước thì người chịu thiệt thòi chỉ có sư nương với hai sư huynh thôi."
Lư thị nghe vậy thì thoáng lộ vẻ đau buồn, mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Vương Tự Bảo.
Đúng là một cô bé kỳ lạ.
Vương Tự Bảo phớt lờ ánh mắt của Tưởng thị, cô cứ muốn tùy hứng giúp đỡ sư nương trừng trị sư phụ đểu cáng đấy, thì đã làm sao nào? Nếu không uốn nắn lại Lữ Duyên, sau này sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Một người đàn ông ham mê nữ sắc, lại vô trách nhiệm thì không xứng để gánh vác trọng trách.
"Vậy con muốn giúp ta thế nào?" Lư thị tò mò hỏi.
Vương Tự Bảo suy nghĩ rồi hỏi lại: "Sư nương đến từ dòng họ Lư ở Duy Châu nhỉ?"
Lư thị gật đầu: "Đúng vậy. Ta là con gái út của nhị phòng Lư gia."
"Vậy khi thành thân với sư phụ, hẳn sư nương có rất nhiều của hồi môn?" Vương Tự Bảo hỏi tiếp.
"Tuy không xa hoa nhưng của hồi môn của ta cũng không hề ít. Ta là con gái út
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425501/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.