Sau mấy lần như thế, lại khiến Vương Tự Bảo nhìn thấy gian tình.
Thành Uyển bị Vương Tự Bảo kéo tới chiếc sạp nhỏ bên cạnh rồi cởi giày ra, ngồi lên chiếc đệm với tư thế thoải mái. Chiếc bàn nhỏ được đặt trên sạp giường, Lương Thần, Mỹ Cảnh dâng trà và điểm tâm cho hai người.
Sau khi Vương Tự Bảo trưởng thành, lúc tiếp đãi khách cũng sẽ uống một ít nước trà. Nhưng bình thường vẫn quen uống nước sôi.
"Bảo Muội, hai ngày nữa là sinh thần của phụ thân ta. Ta muốn muội cùng ta tới Bảo Mặc Hiên để chọn mấy món đồ tặng phụ thân ta. Muội cũng biết đấy, phụ thân ta thích mấy thứ hoa cỏ. Tiết trời bây giờ bảo ta đi làm mấy thứ hoa cỏ đó thì có hơi khó, ta quyết định tặng ông ấy mấy bộ đồ hoa cỏ bốn mùa của Bảo Mặc Hiên. Nhưng mà hàng thật thì quá đắt, chắc chắn là ta không mua nổi. Vì thế ta muốn mua hàng giả để cho phụ thân ta vui là được rồi." Thành Uyển đi thẳng vào vấn đề chính.
"Mấy bộ đó à, không thành vấn đề. Tỷ cũng không cần tới Bảo Mặc Hiên, trong tay ta có một bộ. Vốn định tặng Tông ca nhi, dù sao thì bé mập đó cũng không phân biệt được hàng hóa, không nhìn ra tốt xấu. Tới lúc đó tùy ý cho nó một bộ gì đó cũng được." Vương Tự Bảo nói xong rồi gọi ra bên ngoài: "Lương Thần, ngươi tới nhà kho lấy bộ đồ hoa cỏ bốn mùa dùng cho Tông ca nhi học vỡ lòng tới đây."
"Vâng." Lương Thần đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425464/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.