Tưởng thị cũng chỉ mơ màng trong chớp mắt mà thôi. Tới lúc định thần lại, vội vã lên tiếng hỏi dò: "Bảo Muội à, những điều con nói đều là thật cả chứ?"
"Tuy Tam ca vẫn chưa tỏ thái độ nhưng mà mẫu thân à, mấy năm nay, mẫu thân có từng thấy Tam ca chủ động bắt chuyện với tiểu cô nương nào không, còn không có chuyện gì mà trêu đùa nữa?"
"Chưa từng." Khi nhìn thấy con gái, đừng nói là tới bắt chuyện, con trai bà còn muốn trốn thật xa ấy chứ.
"Vậy mẫu thân đã từng nghe chuyện Tam ca chủ động tiễn con gái về chưa?"
Tưởng thị không hề nghĩ ngợi gì mà quả quyết lắc đầu, hơn nữa còn đáp lời một cách vô cùng dứt khoát: "Chưa từng."
"Vậy thì đúng rồi, con nói với mẫu thân nhé..." Thế là Vương Tự Bảo nói đầu đuôi chuyện vừa nãy Vương Dụ Tuần trêu đùa Thành Uyển cho Tưởng thị.
"Quả đúng như vậy?" Tưởng thị không chắc chắn nên dò hỏi.
"Mẫu thân vẫn không tin con à. Con gái mẫu thân có khi nào nói dối mẫu thân chưa?" Vương Tự Bảo chu cái miệng nhỏ, vô cùng không hài lòng với thái độ hoài nghi mình của mẫu thân mình.
"Bảo Muội đừng giận nhé, không phải mẫu thân không tin con. Chẳng phải là vì mẫu thân không tin Tam ca con sẽ làm những chuyện đó thôi sao? Nhưng mà, nếu như Tam ca con thích tiểu cô nương đó thì Tam ca sẽ chủ động nói với mẫu thân, mẫu thân chắc chắn sẽ tới nhà họ cầu thân." Tưởng thị mong ngóng con trai ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425460/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.