"Nhị ca, bọn muội tới rồi." Vừa trông thấy Vương Dụ Phổ, Vương Tự Bảo vô cùng vui vẻ.
Trọng trách trên người vị ca ca này càng ngày càng nặng, cũng càng ngày càng bận rộn hơn. Bình thường ngay cả người muội muội ruột là cô cũng rất ít khi có thể nhìn thấy hắn. Cũng tới lúc phải sắp xếp một vài người giúp hắn gánh vác rồi.
Ở hiện đại, một công ty và một xí nghiệp kinh doanh có tốt hay không, không phải chỉ dựa vào một mình ông chủ cố gắng là được.
Vương Dụ Phổ xoa đầu Vương Tự Bảo, thấy Vương Tự Bảo mặc nhiều quần áo, cũng không bị lạnh thì yên tâm.
"Phụ thân, con rất nhớ phụ thân." Vương Tông được Lâm Khê thả ra đúng lúc.
Ghét nhất mấy người ca ca này của Bảo Muội, Bảo Muội đã lớn như vậy rồi, thế mà lúc nào cũng động tay động chân. Áp suất trên người Lâm Khê rất thấp, khiến Vương Hử lui về sau một bước, không tiến lên hành lễ với Vương Dụ Phổ.
"Phụ thân cũng nhớ con. Ngày hôm qua ở chỗ của tiểu cô cô con có ngủ ngon không?" Mấy ngày nay Vương Dụ Phổ thật sự rất bận, không có thời gian ở bên vợ con.
"Ngon ạ. Hôm qua tiểu cô cô còn dạy con đọc chữ nữa đấy." Lúc nói đến đọc chữ, Vương Tông còn tự hào ưỡn thẳng ngực nhỏ, giống như đã làm một chuyện lớn người khác không ai biết làm vậy.
"Tốt quá. Tông ca nhi trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện rồi. Mấy ngày nay nhất định phải nghe lời tiểu cô cô, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425456/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.