Vương Hử kêu gào,Vương Tự Bảo trắng bệch mặt, xụi lơ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Vương Hử hoảng sợ đến mức òa lên khóc nức nở.
Nếu giờ Vương Tự Bảo tỉnh lại, chắc chắn sẽ nói với cậu rằng thằng nhóc ẻo lả mít ướt hồi trước lại quay lại rồi.
"Tiểu cô cô đừng dọa con mà. Nếu cô cô có chuyện gì thì con biết phải làm sao đây?" Đang ở nơi lạ lẫm thế này, lại còn ở chung thuyền với một đám người không mấy thân thiện, Vương Hử thật sự không biết ngoài khóc ra thì còn có thể làm gì.
"Im mồm, mi khóc làm bản thiếu gia nhức đầu quá. Tránh ra!" Nam nhân mặc đồ đỏ đẩy Vương Hử sang một bên, tiến lên xem xét Vương Tự Bảo có phải đang giả vờ không.
Kiểm tra thì mới thấy có vẻ như nghiêm trọng thật.
Vậy là hắn quay lại nói với hai nha đầu đứng phía sau: "Mau đưa nàng ta vào trong." "Dạ." Hai nha đầu vâng lệnh tiến lên, một người khiêng đằng đầu, một kẻ khiêng đằng chân, định cứ như vậy mà đưa Vương Tự Bảo vào.
Nam nhân mặc đồ đỏ trông vậy thì thấy rất kỳ cục, cho nên nhăn mặt mà đạp hai người kia ra, bực bội hét: "Đồ ngu, tránh ra một bên cho ta. Chuyện cỏn con như vậy mà cũng không làm nổi thì còn làm được gì hả?"
Dứt lời, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn khom người cúi xuống, bế thốc Vương Tự Bảo đang hôn mê lên.
Miệng hắn còn làu bàu: "Con gái đúng là rắc rối."
Nam tử mặc đồ trắng vừa rồi đứng bên cạnh hắn, thấy Vương Tự Bảo bị chủ tử của mình bế lên thì thầm nghĩ, phải chăm sóc thằng nhóc kia thật tốt mới được.
Vậy là hắn túm cổ áo của Vương Hử rồi nhấc bổng cậu bé lên.
"Bỏ ta ra, ta tự đi được, ta phải đi xem tiểu cô cô của ta." Vương Hử vừa giãy giụa vừa gào thét. "Im mồm, kẻo ta lại vứt xuống sông bây giờ." Nam tử mặc đồ đỏ đi phía trước quay đầu lại, cáu kỉnh nói.
Vương Hử mếu máo, đành phải ngoan ngoãn để người ta xách cổ vào trong khoang thuyền.
"Mau, Hồ ma ma mau thay quần áo ướt của nàng ấy ra." Nam nhân mặc đồ đỏ nói với một ma ma đứng tuổi.
Nói xong, hắn lại dặn dò với người ở bên ngoài: "Đi mời Lưu tiên sinh đến bắt mạch cho nàng ấy, nhanh lên."
Hồ ma ma mời chủ tử của mình ra ngoài rồi mau chóng phân công thêm hai thị nữ nữa để cùng bà thay quần áo ướt của Vương Tự Bảo ra. Thấy quần trong của Vương Tự Bảo dính đầy máu, bà liền biết lý do nàng bị ngất là gì.
Bà vội vàng sai người chuẩn bị ít nước nóng để lau người cho Vương Tự Bảo, lại chuẩn bị thêm hai bình sưởi để nhét vào chăn cho nàng.
Lưu tiên sinh đến chẩn mạch cho Vương Tự Bảo. Hồ ma ma thì thầm vào tai ông mấy câu, ông cơ bản cũng đoán được nguồn gốc căn bệnh là gì, tạm thời kê vài loại thuốc ra. Lưu tiên sinh là mưu sĩ của nam tử mặc đồ đỏ, nhưng không phải thầy lang chuyên nghiệp, nên ông đã khuyên chủ tử cho dừng thuyền, lên bờ tìm một thầy lang chuẩn thì hơn.
Nam tử đó mau chóng sai người đi lo liệu.
Mặc dù không phải là bệnh gì, nhưng lần đầu Vương Tự Bảo đến tháng lại vào đúng lúc tiết trời buốt giá, mà nàng lại ngâm mình trong nước lạnh lâu như vậy, hai yếu tố đó kết hợp lại với nhau mới khiến nàng ngất đi.
Ngoài ra nàng còn bị nhiễm phong hàn nữa.
Đến nửa đêm Vương Tự Bảo mới bắt đầu phát sốt, thi thoảng còn nói mớ mà người khác nghe không hiểu.
Trong cơn mơ, Vương Tự Bảo quay trở lại thời hiện đại. Nàng thấy mình sau khi bị xe tông chết, cha mẹ lo liệu hậu sự cho nàng thì đau đớn khôn nguôi, người em trai mà nàng từng căm ghét cũng luôn miệng gọi chị, xin nàng tha thứ. Vương Tự Bảo sống lại ở kiếp này như một người hoàn toàn xa lạ mà nhìn họ, không hề cảm thấy buồn đau khi thấy họ khổ sở.
Xem ra mọi chuyện đã thật sự qua rồi. Với nàng mà nói, nơi đó dường như chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi.
Trong lúc mê man, Vương Tự Bảo cảm thấy có người đang cẩn thận săn sóc cho mình, thi thoảng còn đút nước và xoa đầu nàng, lại có lúc đặt khăn lạnh lên trán cho nàng để hạ nhiệt, khi thấy nàng vì nóng mà bỏ tay ra khỏi chăn thì lại nhẹ nhàng đặt tay nàng vào trong.
Điều này khiến nàng nhớ tới Chu Lâm Khê.
Nàng bất giác mấp máy môi: "Lâm Khê, là huynh à?"
Nam Phong Dực chỉ muốn gϊếŧ quách Vương Tự Bảo cho xong.
Hắn gắng gượng thức đêm ngồi trông bên giường của Vương Tự Bảo, vậy mà nàng lại nhắc đến tên của người con trai khác. Hắn chỉ muốn đứng dậy bỏ đi luôn.
Nhưng cứ nghĩ đến việc Vương Tự Bảo bị sốt cao nên mới như thế, hắn lại đi tới đi lui trong phòng để làm mình bình tĩnh lại.
Không biết là vì cớ gì mà hắn chỉ đơn giản là muốn chăm sóc cho Vương Tự Bảo.
Có lẽ là bởi dáng vẻ yếu đuối của Vương Tự Bảo, hoặc là vì điệu bộ nhe nanh múa vuốt lúc mới lên thuyền của nàng trông rất giống con mèo bầu bạn với hắn.
Hắn nghĩ vậy, nhưng tay lại không tự chủ mà sờ món đồ vẫn đeo trên ngực.
Đến khi trời sáng, Nam Phong Dực – Nam Phong đại gia cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, gác đầu lên bụng Vương Tự Bảo mà ngủ say sưa.
Hắn ngủ không quan trọng, vấn đề là hắn khiến Vương Tự Bảo vốn đang ốm lại càng mệt hơn.
Vương Tự Bảo mơ thấy mình là Tôn Ngộ Không bị giam dưới Ngũ Hành Sơn, muốn thoát ra cũng không nổi. Khi từ từ tỉnh lại, nàng mới phát hiện ra Ngũ Hành Sơn đang đè lên mình là cái gì.
Nếu là người con gái khác khi mở mắt thấy trong phòng mình có một người đàn ông lạ mặt, à không, cũng không hẳn là lạ mặt, hẳn là đã hét ầm ĩ lên rồi.
Vương Tự Bảo cũng không phải là chậm hiểu mấy chuyện kiểu này, nhưng nàng cũng rất kỳ lạ. Ngoài việc cảm thấy khó chịu vì bị người này đè lên bụng thì nàng chẳng phát hiện ra điểm bất thường nào cả.
Vương Tự Bảo chẳng câu nệ gì mà đẩy đẩy Nam Phong Dực.
Ặc, người yếu quá nên không đẩy ra nổi.
Vương Tự Bảo mặc kệ người này, dựa người vào tường, để cho đầu của Nam Phong Dực trượt xuống khỏi bụng mình.
Đầu của Nam Phong Dực đập xuống giường, khiến hắn ôm đầu mà tỉnh lại.
Thấy Vương Tự Bảo đang mở to đôi mắt tròn mà nhìn mình, hắn mơ màng hỏi: "Tỉnh rồi à?" "Sao huynh lại ở trong phòng của ta?" Vương Tự Bảo bình tĩnh hỏi.
"Chỗ này á? Chỗ này chẳng phải phòng của muội, cũng chẳng phải phòng của ta, đây là quán trọ." Nam Phong Dực nhớ lại cảnh tượng khi mới gặp Vương Tự Bảo, hơi nhảm nhí thì phải.
Sau khi tỉnh lại, Vương Tự Bảo đã ngồi nhớ lại hết ngọn nguồn sự việc, đại khái cũng nắm được chuyện xảy ra thế nào, bèn gật đầu: "Nhưng dù là quán trọ, hẳn phòng này cũng do huynh đặt cho ta?"
"Ừ, thì sao?" Nam Phong Dực hỏi ngược lại.
"Thì sao? Đây là phòng của ta, vậy mà huynh còn hỏi thì sao à?" Vương Tự Bảo thật sự chịu thua với kẻ này.
Đọc truyện tại truyendkm.com
"Nhưng phòng này do ta đặt nên coi như là phòng của ta, cũng tức là bây giờ muội đang trong phòng của ta." Nam Phong Dực nói với vẻ đương nhiên.
"Huynh cãi cùn quá đấy." Vương Tự Bảo nói xong thì quay đầu, không thèm nhìn hắn nữa. Thấy Vương Tự Bảo định mặc kệ mình, Nam Phong Dực vội vàng hỏi: "Sao ta lại cãi cùn?"
Vương Tự Bảo chán chả buồn xởi lởi với hắn, nếu xởi lởi trò chuyện thì chẳng khác gì nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao cả.
Chỉ có đôi ba câu qua lại như vậy thôi.
Vậy là nàng bèn chuyển đề tài, hỏi: "Đã tìm thấy người của ta chưa?"
"Chưa." Nam Phong Dực chớp đôi mắt đào hoa, nói với giọng khẳng định.
"Thật không? Hay là huynh làm gì rồi?" Vương Tự Bảo nghi ngờ nhìn hắn.
Giờ nàng đang ở trong quán trọ này thì hẳn là thuyền của nàng đã cập bến rồi mới phải. Nếu vậy thì nhóm Diễm Dương dù đi đường bộ hay đường thủy hẳn phải đuổi kịp nàng rồi. Trừ khi người này nhúng tay vào làm gì đó.
"Đừng có nghi ngờ ta, ta chẳng làm gì cả. Chỉ là muội bệnh nặng quá, trên thuyền của ta lại không có thảo dược để chữa bệnh con gái, nên vì tương lai của muội, bọn ta mới lên bờ đấy." Nam Phong Dực vô tội nói. Thực tế thì hắn không hề nói tới điều quan trọng nhất. Sau khi lên bờ, hắn liền sai người để thuyền của mình xuôi theo hạ du để đánh lừa thuộc hạ của Vương Tự Bảo. Ngoài ra, hắn còn sai người che giấu hết hành tung của mình.
Vương Tự Bảo không để ý đến Nam Phong Dực. Nàng không hề tin tưởng hắn.
Theo lý thì cho dù là Diễm Dương hay thị vệ, thậm chí là kẻ này động thủ, đáng lẽ họ phải mau chóng tìm ra nàng mới phải. Dù gì họ cũng có Tiểu Thiểm ở bên cạnh để giúp lần theo mùi hương của nàng và Vương Hử mà tìm ra nơi này.
Nhưng Vương Tự Bảo khéo thay lại quên mất một chuyện, chính là nàng và Vương Hử ngâm mình trong nước quá lâu, hơn nữa cơ thể nàng lại đang trong giai đoạn đặc biệt, nên mùi máu tanh của nàng đủ sức để át hết mùi hương vốn chỉ thoang thoảng của cỏ Vọng Nguyệt. Cho nên việc này khiến Tiểu Thiểm trong thời gian ngắn khó mà lần ra được vị trí cụ thể của nàng.
Thực ra Nam Phong Dực không muốn và cũng không thể giấu Vương Tự Bảo đi, để thủ hạ của nàng không tìm ra. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian Vương Tự Bảo và hắn ở riêng cùng nhau mà thôi.
Cũng bởi lẽ đó hắn mới đuổi hết Hồ ma ma với đám nha đầu ra ngoài, chủ động gánh vác trọng trách chăm sóc Vương Tự Bảo.
"Ê, câm rồi à, sao không nói gì nữa thế? Vừa nãy nói giỏi lắm cơ mà?"
Vương Tự Bảo mải mê suy nghĩ, im lặng hồi lâu khiến Nam Phong Dực cảm thấy mình bị vứt sang một bên, có hơi không quen.
Vương Tự Bảo liếc hắn, vẫn chẳng nói năng gì.
"Này, nói gì đi chứ." Nam Phong Dực sốt ruột nói.
"Có gì để nói đâu, chúng ta đâu có quen thân gì với nhau." Nếu nàng không nói thì chẳng biết tên này sẽ còn lải nhải đến khi nào. "Ta cứu muội nên ta là ân nhân của muội, sao có thể nói chúng ta không quen thân với nhau?" Nam Phong Dực bực bội.
Hắn đã ở cùng Vương Tự Bảo rồi, sao nàng có thể nói hai người không thân quen?
Đây là chuyện hắn không thể cho phép xảy ra.
"Hừ, chẳng biết ai hôm qua còn đằng hắng bảo là không cứu bọn ta cơ đấy." Vương Tự Bảo bĩu môi nói.
"Hôm qua là hôm qua, về sau lúc muội bị bệnh thì ta cứu muội, cái này đâu có sai." Nam Phong Dực thản nhiên nói.
"Nhưng nếu huynh để ta và cháu trai ta thay sang quần áo khô từ trước thì ta đâu có bệnh nặng thế này. Cho nên chung quy lại thì vẫn do huynh thôi. Coi như chúng ta huề nhau." Vương Tự Bảo ranh mãnh nói.
"Bệnh con gái của muội chẳng liên quan gì tới ta cả." Nam Phong Dực lập tức phủi sạch tội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]