Vương Hử kêu gào,Vương Tự Bảo trắng bệch mặt, xụi lơ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Vương Hử hoảng sợ đến mức òa lên khóc nức nở.
Nếu giờ Vương Tự Bảo tỉnh lại, chắc chắn sẽ nói với cậu rằng thằng nhóc ẻo lả mít ướt hồi trước lại quay lại rồi.
"Tiểu cô cô đừng dọa con mà. Nếu cô cô có chuyện gì thì con biết phải làm sao đây?" Đang ở nơi lạ lẫm thế này, lại còn ở chung thuyền với một đám người không mấy thân thiện, Vương Hử thật sự không biết ngoài khóc ra thì còn có thể làm gì.
"Im mồm, mi khóc làm bản thiếu gia nhức đầu quá. Tránh ra!" Nam nhân mặc đồ đỏ đẩy Vương Hử sang một bên, tiến lên xem xét Vương Tự Bảo có phải đang giả vờ không.
Kiểm tra thì mới thấy có vẻ như nghiêm trọng thật.
Vậy là hắn quay lại nói với hai nha đầu đứng phía sau: "Mau đưa nàng ta vào trong."
"Dạ." Hai nha đầu vâng lệnh tiến lên, một người khiêng đằng đầu, một kẻ khiêng đằng chân, định cứ như vậy mà đưa Vương Tự Bảo vào.
Nam nhân mặc đồ đỏ trông vậy thì thấy rất kỳ cục, cho nên nhăn mặt mà đạp hai người kia ra, bực bội hét: "Đồ ngu, tránh ra một bên cho ta. Chuyện cỏn con như vậy mà cũng không làm nổi thì còn làm được gì hả?"
Dứt lời, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn khom người cúi xuống, bế thốc Vương Tự Bảo đang hôn mê lên.
Miệng hắn còn làu bàu: "Con gái đúng là rắc rối."
Nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425301/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.