"Đều bảo Lâm Khê sắp xếp trong phòng khách hậu viện, còn sắp xếp người chăm sóc rồi. Đúng rồi, lát nữa huynh bảo người dẫn bọn trẻ về thì nhớ thanh toán chi phí của chúng trong hai ngày này nhé." Vương Tự Bảo không muốn làm người tốt gì đó đâu.
Vương Dụ Tuần mỉm cười xoa tóc Vương Tự Bảo: "Biết rồi. Đồ keo kiệt!"
Sau đó là màn bái tạ qua, bái tạ lại lộn xộn bát nháo của người nhà của những đứa trẻ bị mất tích.
Tuy trọng phạm của vụ án này đã chạy thoát nhưng đám người Vương Tự Bảo không ngốc đến mức công bố chuyện này với mọi người. Họ chỉ nói riêng với Vương Dụ Tuần, tất nhiên Vương Dụ Tuần biết nên xử lý thế nào.
Vụ án trẻ con mất tích rầm rộ ở phủ Lâm Bắc coi như đã được phá triệt để. Vương Dụ Tuần vừa mới nhậm chức mấy ngày đã phá được vụ án lớn như vậy, coi như đã nhận được sự tán thành trong lòng lão bách tính của phủ Lâm Bắc rồi.
Đồng thời mọi người cũng biết chuyện này còn nhờ có Bảo Quận chúa của Hòa Thuận Hầu phủ nữa. Cho nên, danh tiếng của Vương Tự Bảo trong lòng lão bách tính nơi đây không hề nhỏ.
Sau khi cáo biệt với đám người Vương Dụ Tuần và Nam Phong Dực, Chu Lâm Khê bế Vương Tự Bảo lên xe ngựa, sai người chuẩn bị đệm chăn thật dày để Vương Tự Bảo có thể thoải mái hơn một chút khi ngồi trên xe.
"Thị vệ hoàng gia đã đón Thái tử biểu ca chưa?" Vừa lên xe ngựa Vương Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425291/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.