"Đều bảo Lâm Khê sắp xếp trong phòng khách hậu viện, còn sắp xếp người chăm sóc rồi. Đúng rồi, lát nữa huynh bảo người dẫn bọn trẻ về thì nhớ thanh toán chi phí của chúng trong hai ngày này nhé." Vương Tự Bảo không muốn làm người tốt gì đó đâu.
Sau đó là màn bái tạ qua, bái tạ lại lộn xộn bát nháo của người nhà của những đứa trẻ bị mất tích.
Tuy trọng phạm của vụ án này đã chạy thoát nhưng đám người Vương Tự Bảo không ngốc đến mức công bố chuyện này với mọi người. Họ chỉ nói riêng với Vương Dụ Tuần, tất nhiên Vương Dụ Tuần biết nên xử lý thế nào.
Vụ án trẻ con mất tích rầm rộ ở phủ Lâm Bắc coi như đã được phá triệt để. Vương Dụ Tuần vừa mới nhậm chức mấy ngày đã phá được vụ án lớn như vậy, coi như đã nhận được sự tán thành trong lòng lão bách tính của phủ Lâm Bắc rồi. Đồng thời mọi người cũng biết chuyện này còn nhờ có Bảo Quận chúa của Hòa Thuận Hầu phủ nữa. Cho nên, danh tiếng của Vương Tự Bảo trong lòng lão bách tính nơi đây không hề nhỏ.
Sau khi cáo biệt với đám người Vương Dụ Tuần và Nam Phong Dực, Chu Lâm Khê bế Vương Tự Bảo lên xe ngựa, sai người chuẩn bị đệm chăn thật dày để Vương Tự Bảo có thể thoải mái hơn một chút khi ngồi trên xe.
"Thị vệ hoàng gia đã đón Thái tử biểu ca chưa?" Vừa lên xe ngựa Vương Tự Bảo đã lên tiếng hỏi.
Chu Lâm Khê ôm lấy Vương Tự Bảo, nói: "Ừm, đã đón rồi. Đang trên đường nhanh chóng tới đây."
"Đúng rồi, Thái tử phi biểu tẩu thế nào rồi?" Vương Tự Bảo nghiêng đầu nhìn Lâm Khê.
"Lần này e là không thể cùng tới đây." Giọng nói của Chu Lâm Khê tương đối tùy ý.
"Tại sao?" Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to nghi hoặc nhìn Chu Lâm Khê. Chu Lâm Khê khẽ mỉm cười, xoay người Vương Tự Bảo lại, để cô đối mặt với mình.
Hắn cúi đầu xuống, hôn lên đôi mắt to của Vương Tự Bảo. Sau đó lại cảm thấy chưa đủ nên lại hôn lên bờ môi đã hồng hào trở lại của nàng.
"Trời ạ, huynh đừng hôn nữa, lây bệnh cho huynh thì không hay đâu. Hỏi huynh thì huynh nói đi?" Vương Tự Bảo nũng nịu đẩy Chu Lâm Khê ra.
Chu Lâm Khê ôm lấy Vương Tự Bảo nói: "Cẩn thận chút, đừng để eo của muội bị đau đấy."
Tiếp đó hắn nói nhỏ bên tai nàng: "Thái tử phi biểu tẩu của muội có tin vui."
"Cái gì? Là thật sao?" Vương Tự Bảo không dám tin vào tai mình.
Chu Lâm Khê cưng chiều gõ vào chiếc mũi xinh xắn của Vương Tự Bảo, giọng nói hàm chứa sự bất mãn: "Chuyện này còn có thể giả sao? Ta có thể lấy chuyện này ra để gạt muội hay sao?" "Rốt cuộc là như thế nào, mau nói cho ta nghe đi." Vương Tự Bảo ngồi thẳng lưng, dáng vẻ kính cẩn lắng nghe.
Kết quả Chu Lâm Khê trả lời vô cùng đơn giản: "Chính là Thái tử biểu ca của muội trị thương, Thái tử phi biểu tẩu của muội cũng thuận tiện theo đó mà chữa khỏi bệnh của mình rồi."
Vương Tự Bảo nhấp nháy đôi mắt to mấy lần, "Chỉ đơn giản như vậy?"
"Vậy muội còn muốn thế nào nữa?" Chu Lâm Khê buồn cười nhìn Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo dựa lên đùi Chu Lâm Khê, dùng ngón tay cuộn tròn một lọn tóc, nói: "Ờ, vậy lần này Thái tử biểu ca chỉ tới một mình rồi."
"Một mình huynh ấy tới chẳng phải càng tốt sao? Nếu như dẫn theo nhiều người tới thì càng thêm phiền phức đấy."
Lần này Hạ Lập Hiên không phải lấy thân phận Thái tử để tới đây hưởng phúc, hắn còn có việc rất quan trọng cần phải xử lý. Nói tới đây có thể mọi người vẫn còn nghi hoặc trong lòng, không phải vị Thái tử này đã hôn mê hai năm rồi ư? Sao lại xuất hiện ở Y Tiên Cốc? Tại sao lại phải tới nơi này?
Chuyện này phải kể từ hai năm trước.
Lúc đó bởi vì ngã từ trên lưng ngựa xuống mà Thái tử Hạ Lập Hiên rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng đó cũng chỉ là hôn mê nhất thời mà thôi.
Sau khi về tới Hoàng cung không lâu thì hắn đã tỉnh lại.
Bên ngoài nhìn vào thì thấy đó là chuyện tốt, nhưng trên thực tế thương tích của hắn càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì hai chân của hắn đã hoàn toàn không còn cảm giác, không thể nhúc nhích.
Sau khi biết chuyện này, Vương Tự Bảo nghĩ tới việc nếu lần này làm không tốt thì có thể tổn thương tới xương cổ hoặc cột sống. Hơn nữa rất có khả năng có thể tổn thương thần kinh bên trong. Nếu như chỉ vì xương cổ và cột sống phù nước dẫn tới đè lên thần kinh bên trong, như thế là tốt nhất, như vậy đợi vết phù bên trong tan đi thì hắn có thể hồi phục hoàn toàn.
Nhưng nếu như thần kinh bên trong bị tổn thượng, vậy thì, thương tích của Thái tử rất có khả năng không thể cứu vãn được nữa. Nói cách khác, rất có khả năng hắn sẽ tàn phế suốt đời.
Đối với Thái tử mà nói, nếu như hắn bị hôn mê thì mọi người còn có khả năng chờ hắn từ từ tỉnh lại. Nhưng nếu như biết hắn bị tàn phế, cho dù có khả năng hồi phục nhưng sợ rằng các triều thần cũng sẽ không chịu chờ.
Nếu như vậy, triều đình và dân chúng ắt sẽ tiến hành màn kêu gọi phế Thái tử.
Trong tình hình lúc đó, mọi người đều chưa chuẩn bị tâm lý nào tốt cả. Đặc biệt là Vĩnh Thịnh đế, lúc đó ông tuyệt đối không hy vọng thông tin Thái tử trở thành phế nhân bị truyền ra ngoài. Cũng bởi vì thế, ông mới luôn nói với bên ngoài rằng Thái tử đang hôn mê bất tỉnh.
Ngoài ra còn có một ý nghĩ đó chính là muốn xem xem kẻ giật dây ám sát Thái tử liệu có vì thế mà lộ ra sơ hở nào không.
Còn có một điểm đó chính là Vĩnh Thịnh đế vẫn khá hài lòng về Thái tử, ông chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ phế Thái tử. Cho nên đây cũng coi như là một sự bảo vệ đối với Thái tử vậy.
Liên quan tới tin tức của Thái tử, sau khi vào cung thỉnh tội với Vĩnh Thịnh đế thì Vương Tử Nghĩa mới nghe nói.
Mấy thái y lúc đó căn bản là bó tay không còn cách với bệnh tình của Hạ Lập Hiên. Sau đó, Vĩnh Thịnh đế dò hỏi là ai đã chữa khỏi vết thương của Vương Dụ Tuần? Vương Tử Nghĩa nói ra là Mã lang trung Mã Tử Kiện của Y Tiên Cốc chữa trị.
Với đại danh của Y Tiên Cốc, bất luận là mấy vị thái y hay là bản thân Vĩnh Thịnh đế cũng đều như sấm bên tai. Nhưng mà người bình thường chỉ nghe tới đại danh của Y Tiên Cốc, trừ việc biết nó nằm trong biên giới của Thiều Quốc ra, căn bản là không biết vị trí cụ thể nằm ở đâu cả. Người duy nhất đã từng tới Y Tiên Cốc là Nhàn vương thì lúc đó còn chưa trở về. Tất cả mọi người đều đem toàn bộ hy vọng ủy thác cho Vương Tử Nghĩa.
Vương Tử Nghĩa cũng rất khó xử, ông cũng chỉ nghe Chu Lâm Khê nói qua mấy lần mà thôi. Nhưng bây giờ sự việc khẩn cấp, không cho phép ông có nửa chút hàm hồ.
Vì thế ông trở về Hòa Thuận Hầu phủ ngay trong đêm rồi dẫn Mã Tử Kiện vào cung.
Phải nói Mã Tử Kiện tuy nắm vững kiến thức y thuật cơ bản nhưng hắn lại không thiên về cái gì cả.
Nói cách khác, bệnh gì cũng có thể chữa nhưng không có sở trường đặc biệt.
Sau khi khám chữa cho Hạ Lập Hiên, hắn đưa ra kết luận giống với các thái y. Nhưng mà hắn nhanh trí nghĩ ngay tới Vương Tự Bảo.
Bởi vì Vương Tự Bảo vừa mới nói cho hắn nghe về một số kiến thức lý luận về bệnh uốn ván, khiến hắn mù quáng tin rằng Vương Tự Bảo nhất định sẽ biết một số chuyện mà người khác không biết. Vì vậy, hắn lại lén lút tiến cử Vương Tự Bảo cho Vĩnh Thịnh đế.
Vĩnh Thịnh đế chuẩn tấu.
Đây quả thực chính là bệnh gấp quá nên chữa chạy lung tung mà.
Vĩnh Thịnh đế cũng không nghĩ xem, lúc đó Vương Tự Bảo là một tiểu cô nương chưa đầy mười tuổi, có thể học chữa bệnh cho người khác lúc nào cơ chứ?
Nhưng lúc đó chỉ cần có một tia hy vọng, mọi người đều sẽ thử.
Trước tình hình lúc đó, ngay cả Vương Tử Nghĩa cũng không dám nói chữ không.
Nhưng quả thực ông chưa từng nghe nói trừ việc học một chút y thuật từ Lữ Duyên ra, con gái nhỏ của mình còn biết làm gì nữa?
Trong tình huống mơ hồ như vậy, Vương Tự Bảo đang trong thời gian chăm sóc Vương Dụ Tuần vẫn phải tới hoàng cung một chuyến.
Sau khi biết chuyện của Hạ Lập Hiên, Vương Tự Bảo cũng không thể không động não, hồi tưởng tỉ mỉ về thời hiện đại, nếu như gặp phải vết thương như thế này thì phải xử lý thế nào. Chụp CT? Chụp cộng hưởng từ? Cái này tất nhiên là không thể rồi.
Nhưng nếu như phán đoán vết thương này rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không, nàng vẫn biết một chút.
Đó chính là phản xạ đầu gối.
Nhưng cụ thể gõ ở vị trí nào của đầu gối thì nàng cũng không thể xác định.
Vì thế, nàng giơ tay ra làm thành hình chiếc đao, gõ liên tục mấy cái vào vị trí đầu gối của mình.
Ôi, đều không thành công.
Theo lý mà nói, một người bình thường như mình thì nên thành công mới đúng chứ nhỉ?
Vì thế nàng suy xét kỹ về chuyện rốt cuộc tại sao bác sĩ làm được.
Cuối cùng sau vài lần thử nghiệm nàng mới tìm được điểm then chốt.
Suy cho cùng, phải để đầu gối bị kiểm tra của mình treo lơ lửng, không bị ngoại lực tác động mới đúng.
Sau khi lặp đi lặp lại thử nghiệm trên đầu gối của mấy người và thành công, nàng sai người treo nghiêng chân của Hạ Lập Hiên để thử nghiệm mấy lần. Tuy rất yếu nhưng mà vẫn có phản ứng.
Điều này khiến nàng vô cùng mừng rỡ.
Vì thế, nàng lại thử nghiệm chân kia.
May quá, vẫn có phản ứng.
Cũng chính là nói, Hạ Lập Hiên rất có khả năng chỉ là tạm thời mất đi cảm giác mà thôi, tỷ lệ hồi phục vẫn tương đối cao.
Cuối cùng, Vương Tự Bảo nói tin này cho mọi người biết.
Mọi người đều vui mừng.
Đặc biệt là mấy thái y, cảm giác giống như mình vừa đi một vòng ở Quỷ Môn Quan rồi lại được thả về vậy.
Nhưng vấn đề là Vương Tự Bảo thật sự không biết nên chữa trị vết thương này thế nào nữa.
Vì vậy chỉ đành trông chờ vào Mã Tử Kiện.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Mã Tử Kiện suy nghĩ, ở Y Tiên Cốc mình có một sư huynh chuyên môn nghiên cứu thuật nối xương, đoán là hắn có thể chữa được.
Vì vậy hắn bèn đề xuất việc đưa Thái tử tới Y Tiên Cốc để chữa trị. Nhưng tình hình lúc đó căn bản không thích hợp để Thái tử di chuyển, chứ đừng nhắc đến chuyện lặn lội đường xa tới Y Tiên Cốc. Cho nên cuối cùng chỉ đành đợi tới lúc Thái tử tạm hồi phục rồi mới lên đường.
Cứ như vậy, Mã Tử Kiện tạm thời trở về Hòa Thuận Hầu phủ với Vương Tự Bảo. Thái tử thì để những thái y khác tiếp tục khám chữa.
Cũng nhờ có Vương Tự Bảo dạy cho vị thái y chữa trị riêng cho Hạ Lập Hiên kia những lý thuyết về xoa bóp, đôi chân của Hạ Lập Hiên mới không vì teo cơ mà dẫn tới việc vô phương cứu chữa.
Đây cũng là nguyên nhân mà sau này Hạ Lập Hiên càng xem trọng Vương Tự Bảo hơn.
Sau khi cơ thể Hạ Lập Hiên hồi phục, Vĩnh Thịnh đế bèn phái người bí mật đưa Hạ Lập Hiên tới Y Tiên Cốc. Mã Tử Kiện phụ trách dẫn đường và chăm sóc Hạ Lập Hiên trên đường đi. Thái tử phi giao toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong phủ cho Tô Yên Hà rồi cũng dẫn người cùng Hạ Lập Hiên đi về phía trước.
Sau đó, Vĩnh Thịnh đế nói với bên ngoài rằng, đoàn người Thái tử tới hành cung để dưỡng thương, nói người khác tuyệt đối không được tới quấy rầy.
Sau khi vị sư huynh của Mã Tử Kiện kia xem thương tích của Hạ Lập Hiên, nhất thời hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Vẫn là Mã Tử Kiện nói cho hắn lý thuyết châm cứu và hồi phục giai đoạn sau. Hắn mới như vỡ lẽ sự tình và tìm được cách giải quyết cuối cùng.
Đương nhiên, cái gọi là lý thuyết châm cứu và hồi phục giai đoạn sau cũng là Mã Tử Kiện nghe Vương Tự Bảo nói.
Từ sau khi nghe lý thuyết về bệnh uốn ván của Vương Tự Bảo, Mã Tử Kiện quả thực đã tôn thờ Vương Tự Bảo rồi. Hắn cảm thấy Vương Tự Bảo không phải là một người bình thường, nhất định là nàng còn biết rất nhiều kiến thức y học mà người khác không biết. Đây quả thực là một sự sùng bái mù quáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]