Vương Tự Bảo quay về chỗ ở, chỉnh trang qua loa và lo liệu cho Vương Tông ổn thỏa.
Khi nàng ôm Tiểu Thiểm bước vào đại sảnh của nha môn, tất cả mọi người ở đó đều rất kinh ngạc.
Đây chính là Bảo Quận chúa mà mọi người thường nhắc tới.
Mặc dù nàng ăn mặc như một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng gương mặt xinh đẹp đến hoàn hảo kia, thân hình mảnh mai thon thả kia lại khiến mọi người đều phải ngẩn ra nhìn.
Sao lại còn có người xinh đẹp đến nhường này cơ chứ?
Mới còn nhỏ mà sắc đẹp đã hoàn mỹ đến như vậy thì không biết sau này còn kiều diễm đến mức nào nữa.
Bọn họ còn tưởng rằng Vương Dụ Tuần Vương Đại tri phủ đã là người đẹp nhất trần gian này rồi, vậy mà muội muội của hắn tuy còn nhỏ nhưng lại mỹ lệ hơn cả hắn.
Hòa Thuận Hầu phủ đúng là toàn người đẹp.
Vũ Văn thấy mọi người sững sờ như vậy thì đành phải cất giọng: "Bảo Quận chúa đã đến rồi, các ngươi còn không mau hành lễ đi."
Đám người vội bừng tỉnh, vừa làm lễ vừa đồng thanh: "Tham kiến Bảo Quận chúa!"
Vương Tự Bảo khoát tay, cao quý nói: "Các vị đại nhân không cần đa lễ, mau ngồi cả đi."
"Tạ ơn Quận chúa!"
"Bản Quận chúa nghe nói, mấy hôm nay các vị cảm thấy không vui khi ở trong nha môn của bọn ta?" Sau khi ngồi xuống vị trí chủ tọa, Vương Tự Bảo liền mở đầu bằng câu nói gần như là đang đùa.
"Đâu có, chỉ là chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425253/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.