Đây đã là một loại thói quen. Chỉ cần lúc trong phòng còn lại hai người Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê, tôi tớ như các nàng đều phải ra ngoài lánh mặt.
Chu Lâm Khê không dám dựa vào Vương Tự Bảo quá gần, sợ làm bẩn người Vương Tự Bảo. Hắn đứng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngọt ngào như trẻ sơ sinh của nàng khi ngủ.
"Bảo Muội. Muội tỉnh lại đi, ta tới thăm muội này." Chu Lâm Khê gọi nhỏ.
Hắn muốn đánh thức Vương Tự Bảo, nhưng lại sợ làm phiền tới giấc ngủ của bảo bối nhà mình.
Chu Lâm Khê cứ ngây ngốc nhìn Vương Tự Bảo, thỉnh thoảng sẽ dịu dàng hỏi mấy câu.
"Bảo Muội, muội ngủ có mệt không? Nên tỉnh dậy rồi."
"Bảo Muội, muội có đói bụng không? Để ta bảo các nàng làm cho muội chút đồ ăn."
"Bảo Muội, muội có nhớ ta không? Đã rất nhiều ngày muội không viết thư cho ta rồi."
"Bảo Muội, ta nhớ muội. Vậy nên ta tới thăm muội này."
"…"
Trước lúc khi đi cứu Vương Dụ Tuần, Vương Tự Bảo đã làm vài bộ quần áo mùa Đông cho Chu Lâm Khê, vì vậy muốn tìm ra cũng không khó.
Chu Lâm Khê tắm xong, lau khô tóc rồi leo lên giường của Vương Tự Bảo.
Những ngày vừa qua, vì để chạy đến thăm Vương Tự Bảo mà hắn đã làm không biết bao nhiêu con ngựa quý kiệt sức mà chết. Ngay cả vật cưỡi của hắn là ngựa Tuyết Sư giống Vương Tự Bảo cũng mệt đến mức không nhúc nhích nổi, giờ còn đang ở phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425240/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.