Chương trước
Chương sau
Đây đã là một loại thói quen. Chỉ cần lúc trong phòng còn lại hai người Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê, tôi tớ như các nàng đều phải ra ngoài lánh mặt.

Chu Lâm Khê không dám dựa vào Vương Tự Bảo quá gần, sợ làm bẩn người Vương Tự Bảo. Hắn đứng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngọt ngào như trẻ sơ sinh của nàng khi ngủ.

"Bảo Muội. Muội tỉnh lại đi, ta tới thăm muội này." Chu Lâm Khê gọi nhỏ.

Hắn muốn đánh thức Vương Tự Bảo, nhưng lại sợ làm phiền tới giấc ngủ của bảo bối nhà mình.

Chu Lâm Khê cứ ngây ngốc nhìn Vương Tự Bảo, thỉnh thoảng sẽ dịu dàng hỏi mấy câu.

"Bảo Muội, muội ngủ có mệt không? Nên tỉnh dậy rồi."

"Bảo Muội, muội có đói bụng không? Để ta bảo các nàng làm cho muội chút đồ ăn."

"Bảo Muội, muội có nhớ ta không? Đã rất nhiều ngày muội không viết thư cho ta rồi."
"Bảo Muội, ta nhớ muội. Vậy nên ta tới thăm muội này."

"…"

Trước lúc khi đi cứu Vương Dụ Tuần, Vương Tự Bảo đã làm vài bộ quần áo mùa Đông cho Chu Lâm Khê, vì vậy muốn tìm ra cũng không khó.

Chu Lâm Khê tắm xong, lau khô tóc rồi leo lên giường của Vương Tự Bảo.

Những ngày vừa qua, vì để chạy đến thăm Vương Tự Bảo mà hắn đã làm không biết bao nhiêu con ngựa quý kiệt sức mà chết. Ngay cả vật cưỡi của hắn là ngựa Tuyết Sư giống Vương Tự Bảo cũng mệt đến mức không nhúc nhích nổi, giờ còn đang ở phía sau phục hồi thể lực. Từ đây có thể tưởng tượng được Chu Lâm Khê đã mệt mỏi đến thế nào.

Sau khi lên giường, hắn hôn Vương Tự Bảo một cái rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Chu Lâm Khê thức dậy, Vương Tự Bảo vẫn không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Sau khi đứng dậy, Chu Lâm Khê hỏi Lương Thần và Mỹ Cảnh: "Mấy ngày nay Bảo Muội vẫn như vậy sao?"
Lương Thần trả lời: "Đúng vậy, cô gia. Quận chúa vẫn luôn như vậy, hơn nữa cũng không có bất cứ dấu hiệu sắp tỉnh lại nào."

Chu Lâm Khê tiếp tục hỏi: "Vậy những ngày qua Bảo Muội ăn cái gì?"

"Chỉ có thể cho Quận chúa uống chút sữa, cháo lỏng, canh gà gì đó thôi." Lương Thần đáp: "Chúng nô tỳ cũng từng cho Quận chúa ăn những đồ ăn khác, thế nhưng Quận chúa không nuốt trôi. Về sau cũng chỉ có thể cho nàng ăn những thứ này."

Chu Lâm Khê gật đầu, "Vậy đi chuẩn bị trước đi, lát nữa ta sẽ đút cho nàng ấy."

"Vâng."

Bình thường đồ ăn sáng của Vương Tự Bảo đều là những món thanh đạm như sữa dê, cháo, bánh màn thầu, bánh bao có nhân. Vì vậy mấy ngày nay, cho dù nàng ngủ mê man cả ngày, mọi người vẫn dựa theo thói quen ăn uống của nàng.

Từ nhỏ Chu Lâm Khê đã chăm sóc Vương Tự Bảo, chuyện này đã trở thành một loại thói quen. Mặc dù đã xa nhau lâu như vậy nhưng hành động của hắn vẫn rất thuần thục.
Để Lương Thần và Mỹ Cảnh đỡ Vương Tự Bảo ngồi dậy, Chu Lâm Khê dùng thìa múc một muỗng sữa dê, tự mình nếm thử trước, cảm thấy nhiệt độ vừa phải mới bắt đầu đút cho nàng.

May mà Vương Tự Bảo có thể tự nuốt, nên chuyện đút nàng uống không hề khó khăn chút nào.

Sau khi đút một chén nhỏ sữa tươi xong, Chu Lâm Khê lại cho Vương Tự Bảo uống chút nước sôi rồi mới cho nàng ăn ít cháo lỏng.

Khi làm xong những thứ này, Chu Lâm Khê bảo Lương Thần và Mỹ Cảnh chuẩn bị nước nóng, để hai nàng cẩn thận lau chùi thân thể cho Vương Tự Bảo. Hắn biết Vương Tự Bảo thích sạch sẽ. Vì vậy, cho dù hiện tại Vương Tự Bảo đang mê man chưa tỉnh, hắn vẫn muốn sửa soạn cho nàng thật gọn gàng sạch sẽ.

Chờ Lương Thần và Mỹ Cảnh lau chùi sạch sẽ cho Vương Tự Bảo xong, Chu Lâm Khê lại bảo các nàng thay áσ ɭóŧ và tiết khố mới cho Vương Tự Bảo. Sau khi hoàn thành, hắn cho hai nàng lui xuống, còn mình thì cầm lấy lược, nghiêm túc chải tóc thành búi cho Vương Tự Bảo.
Sau khi ổn thỏa, Chu Lâm Khê lên giường, ôm lấy Vương Tự Bảo, để nàng nằm trong lòng, ríu rít nói chuyện của bản thân ở Thiều Quốc bên tai nàng.

Tới khi chuyện đã nói gần xong, Chu Lâm Khê sẽ học phương pháp trước kia Vương Tự Bảo dạy cho lão thái y chữa bệnh cho Hạ Lập Hiên, xoa bóp thân thể một hồi cho Vương Tự Bảo.

Đến sau khi dùng bữa trưa xong, hắn lại ngủ trưa một lát với Vương Tự Bảo.

Tới buổi chiều, hắn mặc ấm cho Vương Tự Bảo rồi bế nàng ra ngoài phơi nắng.

Sau khi phơi nắng xong, hắn lại vô cùng rộng lượng cho Vương Tông và Vương Hử nói chuyện một lát với Vương Tự Bảo.

Sau khi biết tin Vương Tự Bảo hôn mê không tỉnh, cả nhà Vương Dụ Trạch đều tới thăm nàng. Bởi Vương Dụ Trạch còn trong quân đội, không tiện rời đi quá lâu, nên Vương Dụ Tuần bèn kêu Vương Dụ Trạch quay về trước, còn Triệu thị và Vương Hử thì ở lại, giúp đỡ quản lý công việc lớn nhỏ trong phủ.
Đặc biệt là cửa ải cuối năm, Vương Dụ Tuần mới tới, có rất nhiều chuyện cần phải ứng phó. Chuyện phía nữ quyến vốn có thể do Vương Tự Bảo ra mặt, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào Triệu thị hỗ trợ.

Ngày hôm nay, ngoài việc cho Vương Tự Bảo đi nhà xí và lau người, mặc áσ ɭóŧ cho nàng, Chu Lâm Khê đều đích thân làm mọi thứ, hơn nữa còn chăm sóc Vương Tự Bảo giống như một người bình thường vậy.

Đợi Vương Dụ Tuần trở về, lúc trông thấy Chu Lâm Khê ngồi trên giường ôm Vương Tự Bảo vào lòng, hắn còn tưởng rằng Vương Tự Bảo đã tỉnh lại nên cực kỳ kích động.

Nhưng khi đến gần, phát hiện Vương Tự Bảo vẫn đang ngủ say, Vương Dụ Tuần lại cảm thấy mất mát.

Thấy Chu Lâm Khê quý trọng muội muội nhà mình như vậy, lại có thể không ngại cực khổ từ Thiều Quốc xa xôi chạy tới, Vương Dụ Tuần không thể nói rõ cảm giác của mình.
Chu Lâm Khê đến, khiến những người còn lại đều phải đứng sang một bên. Mọi thứ liên quan tới Vương Tự Bảo đều phải nghe theo sắp xếp của hắn.

Điều này khiến cho hai tiểu ca Vương Hử và Vương Tông cực kỳ bất mãn.

Hừ! Cũng vì tiểu cô phu này mà bọn chúng có rất ít cơ hội được trông thấy tiểu cô cô .

Vì vậy hai đứa lúc nào cũng ngóng trông Vương Tự Bảo nhanh chóng tỉnh dậy, để cho tiểu cô phu này quay về nhà mình đợi.

Đêm ngày thứ năm sau khi Chu Lâm Khê tới, Vương Tự Bảo có dấu hiệu tỉnh lại.

Nàng cảm thấy rất mệt, sao trên bụng mình lại có thứ gì đó đè nặng lên thế nhỉ? Nàng cố gắng muốn thoát ra, thế nhưng vật nặng đè bên trên lại bao vây lấy nàng.

Vương Tự Bảo nổi giận, gào thét: "Đáng ghét!"

Tiếng gào thét này của nàng thế mà lại có hiệu quả. Vật nặng trên bụng nàng lập tức biến mất. Vì vậy Vương Tự Bảo vui vẻ cười "hì hì".
Chu Lâm Khê vừa rồi vẫn luôn ôm Vương Tự Bảo ngủ. Lúc Vương Tự Bảo nhấc cánh tay đang đè trên bụng nàng của hắn lên, Chu Lâm Khê theo bản năng ôm chặt lấy Vương Tự Bảo. Không ngờ vị tiểu hôn thê nhà mình lại hét lên: "Đáng ghét!". Một tiếng này khiến Chu Lâm Khê hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cuối cùng tiểu hôn thê nhà mình cũng có ý thức rồi, còn nói chuyện nữa. Vì vậy hắn ân cần hỏi một câu: "Bảo Muội, muội tỉnh rồi?"

Người nào đáng ghét như vậy, lại quấy rầy giấc ngủ của nàng. Vương Tự Bảo có chứng gắt ngủ, vì thế vô cùng không vui nghiêng người ngồi dậy, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn xem tên đáng ghét nào đang làm phiền mình ngủ.

"Lâm Khê? Sao lại là huynh? Không thể nào, nhất định là ta đang nằm mơ." Vương Tự Bảo lầm bầm một câu, sau đó "rầm", ngã về phía gối đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Đây là tỉnh rồi? Hay là chưa tỉnh?

Chu Lâm Khê biết Vương Tự Bảo có chứng gắt ngủ, vậy nên cũng không quấy rầy nàng nữa, bản thân cũng nằm xuống tiếp tục ôm nàng ngủ.

Lần này Vương Tự Bảo giống như trước đây, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Chu Lâm Khê, rất nhanh đã đi vào giấc mộng. Chu Lâm Khê nhìn thế nào cũng cảm thấy Vương Tự Bảo cực kỳ giống Tiểu Thiểm lanh lợi, thế là hôn cái miệng nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo một cái, cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.

Đây là giấc ngủ an ổn nhất của Chu Lâm Khê trong một khoảng thời gian dài.

Mãi đến lúc trời đã sáng rõ, Vương Tự Bảo mới ngồi dậy.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Nàng duỗi người, lười biếng hướng ra phía ngoài hô: "Lương Thần, Mỹ Cảnh, ta muốn rửa mặt."

"Quận chúa tỉnh rồi! Quận chúa thật sự tỉnh rồi!" Đây là tiếng của Lương Thần.
"Đúng vậy, mau đi báo tin cho mấy người Tứ công tử. Đúng rồi, còn phải báo cho cô gia một tiếng nữa." Đây là Mỹ Cảnh đang nói chuyện.

Làm cái gì vậy? Không phải nàng chỉ ngủ một giấc thôi ư? Phải hưng phấn đến vậy sao?

Vương Tự Bảo nhìn Lương Thần cao hứng bừng bừng đi tới, nghi ngờ hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì vui mừng sao?"

Lương Thần hé miệng cười nói: "Chỉ cần Quận chúa tỉnh lại, chúng nô tỳ làvui vẻ. Về phần tại sao ư? Đợi lát nữa cô gia qua đây, để ngài ấy nói với người."

"Cô gia? Lâm Khê? Sao Lâm Khê lại tới đây? Nửa đêm hôm qua ta trông thấy hắn, không phải đang nằm mơ ư?" Vương Tự Bảo lầm bầm.

"Vâng. Cô gia đã tới được mấy ngày rồi. Sáng nay sau khi thức dậy, ngài ấy bảo chúng nô tì rằng có thể người sắp tỉnh rồi, chúng nô tì lúc đầu còn không tin. Bây giờ quả nhiên đã đợi được người tỉnh lại." Lương Thần cười ha hả nói.
Vốn Chu Lâm Khê muốn chờ Vương Tự Bảo cùng tỉnh lại. Thế nhưng hắn nhận được tin tức, Nhị nương công chúa và hai huynh đệ tốt kia của mình đã lần lượt phái người tới nơi này đuổi gϊếŧ hắn. Hắn không muốn để Vương Tự Bảo và Vương Dụ Tuần bị cuốn vào chuyện này, cho nên lập tức ra ngoài bố trí phương án đối phó.

Khi hắn vội vã chạy về, Vương Tự Bảo đã cùng mấy người Vương Tông, Vương Hử, Triệu thị dùng bữa sáng.

Sáng sớm Vương Tự Bảo đã nghe Vương Tông líu ríu kể chuyện xảy ra trong những ngày qua. Vương Tự Bảo cảm thấy thật sự rất kỳ lạ, chẳng phải nàng chỉ cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi cho nên ngủ một giấc thật dài thôi sao? Tại sao giấc ngủ này thế mà lại kéo dài tròn nửa tháng. Hơn nữa bởi trước đó vài ngày vẫn bận rộn, ngay cả thời gian cũng quên mất. Bây giờ tính ra, cũng đã hết năm nay rồi.
Mình ngủ một giấc chẳng có gì đáng lo, mà còn làm khổ Chu Lâm Khê phải từ Thiều Quốc tới đây.

"Bảo Muội, muội thật sự tỉnh rồi ư?" Chu Lâm Khê sợ mình đang nằm mơ, mặc dù sáng nay hắn đã biết có lẽ Vương Tự Bảo sẽ tỉnh lại, trước khi ra cửa cũng dặn dò Lương Thần và Mỹ Cảnh chờ sẵn. Nhưng thật sự nhìn thấy Vương Tự Bảo cười nói trước mặt, hắn vẫn cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.

"Ừm, tỉnh rồi. Lâm Khê huynh tới rồi à?" Vương Tự Bảo nói xong, cười ngọt ngào với Chu Lâm Khê.

Dường như cách lần chia tay trước cũng không lâu lắm, bây giờ lại gặp nhau rồi.

Chu Lâm Khê đi lên trước, kéo tay Vương Tự Bảo, quan tâm hỏi: "Cơ thể của muội có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có, ta rất khỏe." Vương Tự Bảo nói xong còn đứng dậy muốn quay một vòng cho hắn xem.
Chu Lâm Khê vội vàng kéo nàng lại: "Muội cẩn thận một chút. Ngủ lâu như vậy mà lại xoay vòng thì đầu sẽ choáng váng đó."

"Ổn mà. Đúng rồi Lâm Khê, lần này huynh có thể ở đây bao lâu?" Bởi không có kế hoạch tới nơi này, cho nên Vương Tự Bảo luôn cảm thấy lần này Chu Lâm Khê nhất định không ở lại được bao lâu.

"Ta lập tức phải trở về rồi. Thiều Quốc còn rất nhiều chuyện phải xử lý ngay tức khắc. Ta đi rồi, muội nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Tuyệt đối đừng khiến ta lo lắng nữa, đã biết chưa?" Chu Lâm Khê nhìn vào mắt Vương Tự Bảo, vô cùng nghiêm túc nói.

"Được." Vương Tự Bảo ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.